Chương 119: Phiên ngoại 2 (3)

"Lệ Hoàng Hậu vẫn còn mất tích?"

Trong Tử Vi Cung, một bóng dáng hoa lệ ném một tờ giấy vào trong chụp đèn. Ngọn lửa bùng lên một lúc rồi lại chìm xuống.

Tất cả cung nhân đều run rẩy quỳ xuống. Cung nữ đang bẩm báo trước giường không dám ngẩng đầu lên, sợ hãi nói:

"Bẩm thái phi, Hoàng Thượng đã hứa trong vòng ba ngày ai tìm được tung tích của Lệ Hoàng Hậu, người đó sẽ được phong làm Vương Gia khác họ thừa kế võng thế. Nhưng nếu trong vòng ba ngày không tìm được... Những người có khả năng mưu hại Hoàng Hậu sẽ bị giết từng người một."

Lộc Yểu ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong trẻo như Phù Dung trong nước, nhưng trên môi lại nở một nụ cười lạnh lùng.

"Nàng ấy thực sự đã rời đi…"

Nàng đứng dậy, gạt bỏ bàn tay của thái giám đang muốn đỡ nàng, chậm rãi đi về phía nội điện lộng lẫy với tấm lụa vàng rủ xuống.

Cung nhân vội vàng đóng các cửa sổ ở xung quanh lại.

Ánh trăng soi chiếu khắp không trung.

Nàng lấy roi treo trên tường xuống, đi đến cuối nội điện, đột nhiên giơ roi lên!

Âm thanh xé gió cùng tiếng hét vang lên cùng một lúc.

Trong góc tường có một người quần áo tả tơi bị quật cho giật mình, Tạ Thận Tòng sợ hãi mở mắt ra, đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ, trong mắt vẫn còn đầy mê mang. Chỉ trong vòng ba năm, bộ dáng của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Cho dù là Phượng Vương có đứng trước mặt hắn cũng không thể nhận ra lão nhân râu tóc bạc trắng trước mặt, gầy đến nỗi chỉ còn nếp nhăn chồng chất, đã từng là chủ nhân của Đại Yến.

"Ta vì nàng mà ở lại trong cung giải quyết hậu quả, nàng lại bỏ rơi ta, một mình rời đi!"

"Nàng ấy rõ ràng đã hứa với ta sau khi chuyện thành công sẽ thả ta về nhà!"

"Bây giờ đã ba năm trôi qua rồi, nhưng ta vẫn phải nhận cái thân phận là thái phi để ở lại đây. Nàng ấy hết lòng tuân thủ lời hứa với Phượng Vương mà tha mạng cho ngươi, nhưng còn lời hứa của nàng với ta thì sao?! Nếu ngươi không chết, ta làm sao có thể trở về nhà?"

Lộc Yểu trừng mắt như muốn nứt ra, một roi tiếp một roi quất xuống. Trâm cài tóc đính châu báu lắc lư dữ dội như cuồng phong thổi đến.

Tạ Thận Tòng vừa chạy vừa hét giống như một con chó bị đánh, sợi xích trên người không ngừng phát ra tiếng động.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi là cầm thú không bằng heo chó, chỉ có thể rên rỉ, không được phát ra tiếng người!"

"Ừm! Ừm!"

Tử Vi Cung rộng lớn như vậy nhưng không ai dám cầu xin cho Tạ Thận Tòng.

Những cung nhân trong cung điện này đều do Tạ Lan Tư lựa chọn. Họ là những người trông coi Tạ Thận Tòng, cũng là ánh mắt hắn đặt bên người nàng.

Trong ba năm này, Tạ Thận Tòng đã dùng hết tất cả mưu kế của hắn nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của họ…... Dưới sự hành hạ và tra tấn ngày này qua ngày khác, tinh thần của Tạ Thận Tòng dần dần suy sụp.

"Ừm! Ừm!"

Hắn khóc lóc thảm thiết và càu nhàu như một con súc sinh.

Lộc Yểu ngừng lại thở hổn hển.

Nàng phẫn nộ giẫm lên ngọn roi dưới chân, nghiền rồi lại nghiền, hận ý sinh sôi trong mắt.

"Ta sẽ không bao giờ để nàng được như ý…"

________

Trong Vị Ương Cung, trăng lạnh như nước.

Tạ Lan Tư chỉ mặc trung y, ngồi trước cửa sổ lớn chạm khắc, hàn phong tháng chạp thổi tung mái tóc dài và quần áo của hắn, hắn tựa hồ như không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!