Chương 116: Phiên ngoại 1

Vào đêm đại hôn của Đế Hậu, Hoàng Cung lộng lẫy dường như cũng chìm vào giấc ngủ say.

Những đám mây trắng như vảy cá quấn quanh vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh trăng vằng vặc lặng lẽ xuyên qua ô cửa sổ có hoa văn hình rồng, chiếu xuống hai người Đế Hậu đang ngồi đối diện nhau..

Ánh trăng chiếu sáng trên chiếc huy y bạch sắc của Lệ Tri.

Nàng nhìn Tạ Lan Tư, chậm rãi giơ ly rượu hợp cẩn lên.

Thời điểm dấn thân vào con đường lưu vong, Lệ Tri chưa bao giờ nghĩ rằng phần đời còn lại của mình sẽ giống như một dòng sông uốn khúc, sau những thăng trầm sẽ đổ vào biển cả mênh mông hùng vĩ.

Từ lúc sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ được nhìn thấy biển.

Nhưng trong lòng nàng luôn có một vùng biển cả. Đó là khi A Tỷ của nàng nhặt vỏ sò, có những làn sóng nhẹ nhàng quấn quanh mắt cá chân của A Tỷ. Những con sóng này đã xoa dịu nỗi bi thương không ai biết của A Tỷ vào đêm hôm đó, A Tỷ đi rồi, chúng lại tiếp tục dỗ dành lấy nàng.

Tạ Lan Tư cũng nhìn nàng.

Tấm lụa trắng treo trong đại sảnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm, phản chiếu thân ảnh của lễ quan đang chắp tay đứng ngoài rèm.

Tạ Lan Tư phớt lờ lời chỉ dẫn của lễ quan, bỗng nhiên đem ly rượu hợp cẩn trong tay mình uống một hơi cạn sạch.

Hắn nghiêng người về phía trước, nắm cằm nàng và kề môi hắn vào môi nàng rồi rót rượu thơm tinh khiết vào miệng nàng.

Nàng chỉ có thể ôm cánh tay hắn và ngẩng cao đầu thừa nhận.

Những ngày đêm kia, bọn họ luôn phải tính toán mưu toan, có lẽ bởi vậy mà đêm nay mới đặc biệt yên tĩnh.

Khi rượu trong miệng đã hết đi, Lệ Tri nhẹ nhàng đẩy Tạ Lan Tư ra, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng cầm ly rượu hợp cẩn của mình ngửa đầu uống hết. Tạ Lan Tư đoán được nàng sẽ làm gì, trong mắt hắn hiện lên nụ cười. Lệ Tri ngậm rượu vào miệng, bám vào vai hắn, hôn lên môi hắn.

Mười hai cây hoa trên đầu nàng đan xen với chiếc vương miện mười hai nhánh của Tạ Lan Tư.

Chẳng biết từ lúc nào, cây hoa đổ xuống, vương miện cũng đổ theo.

Tiếng hít thở kiều diễm vang vọng trong phòng.

Cung nhân trong cung thức thời lui ra ngoài, lễ quan sau màn cũng không thấy đâu.

Hôn lễ trong trắng như hoa quỳnh, rượu hợp cẩn không uống theo quy củ, giẫm đạp lễ giáo dưới chân khiến cả hai người đểu rất phấn khích.

Bàn tay lạnh lẽo của hắn lướt qua má và cằm của Lệ Tri. Nụ hôn của hắn bất ngờ rơi xuống vành tai nàng.

Hắn hôn da thịt mềm mại của nàng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn.

Trong cổ Lệ Tri phát ra tiếng khàn khàn, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run.

"Nàng có yêu ta không?"

Trái tim Lệ Tri đập dữ dội, nói không ra lời.

"Nàng biết chữ yêu nói như thế nào không?"

Tạ Lan Tư hỏi xong, đột nhiên cắn mạnh vào vành tai nàng, Lệ Tri không kìm được mà hừ một tiếng như mèo kêu.

Giọng nàng dường như đang trả lời câu hỏi của hắn.

"Hiểu không?" Tạ Lan Tư mỉm cười.

Hắn ôm Lệ Tri sải bước về phía Dung Tuyết Các sát vách.

Trong Dung Tuyết Các, hồ nước nóng đang tỏa đầy nhiệt khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!