Editor: Gấu Gầy
Khi buổi tiệc kết thúc, Lý Bách Kiều đã uống rất nhiều rượu. Lúc ra về, bước chân loạng choạng, cố ý vô tình dựa vào người Hoa Vịnh. Hoa Vịnh tránh né vài lần không được, cuối cùng vẫn bị hắn sàm sỡ, ôm eo một cái.
Thịnh Thiếu Du lập tức đưa tay kéo cậu lại gần mình, dùng tay ôm chặt cậu, lấy khuỷu tay đẩy Lý Bách Kiều đang say xỉn ra.
Trong bữa tiệc có quá nhiều người đến mời rượu, Hoa Vịnh với tư cách là bạn đồng hành của Thịnh Thiếu Du bị ép uống hai ly. Lúc này hơi men bốc lên, hơi rượu nóng hổi hòa lẫn mùi pheromone đầy tính xâm lược của Alpha đứng quá gần, khiến đầu óc cậu vốn đã choáng váng càng choáng váng hơn, hai má trắng nõn ửng hồng vì say.
Cậu ăn mặc rất bình thường, trong một buổi tiệc như thế này lại trở nên nổi bật. Trang phục giản dị kết hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp khiến mỹ nhân đồng hành ăn mặc nghèo nàn của Thịnh Thiếu Du trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất hôm nay.
Thịnh Thiếu Du không uống nhiều lắm, thấy Hoa Vịnh có vẻ say thì gọi cậu lên xe, vòng đường đưa cậu về.
Trong xe bật điều hòa rất ấm, mặt Hoa Vịnh càng đỏ hơn. Ngồi ngẩn người một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho Thịnh Thiếu Du.
"Thịnh tiên sinh." Cậu nói, "Đây là kế hoạch trả nợ của tôi, mời anh xem qua."
Những ngón tay cậu cầm điện thoại không dùng sức lắm, nhưng vì quá gầy, các khớp xương vẫn nhô lên, đầu ngón tay hơi ửng hồng.
Thịnh Thiếu Du liếc nhìn mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt của cậu, ghé sát lại, xem kế hoạch trả nợ mà cậu viết trong ghi chú điện thoại.
Hoa Vịnh chia 60 vạn tệ thành 30 kỳ, dự định mỗi tháng trả 2 vạn. Cậu cần khoảng 3 năm mới trả hết.
Thấy Thịnh Thiếu Du nhìn chằm chằm vào thời gian trả nợ mà không nói gì, Hoa Vịnh đoán anh thấy thời gian quá dài, cậu mở đôi môi phảng phất hơi rượu, giải thích với anh: "Tôi biết thời gian hơi lâu, lãi suất cũng không cao, đúng ra tôi không có tài sản thế chấp, lãi suất nên cao hơn ngân hàng." Vẻ mặt cậu hơi căng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, bối rối nắm chặt lại, "Nhưng mà, sau khi tôi trả hết tiền gốc, tôi sẽ tính tổng số tiền lãi theo lãi suất gấp bốn lần của ngân hàng, tiếp tục trả lãi, cho đến khi trả hết."
Thịnh Thiếu Du ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nghiêm túc, chân thành của Hoa Vịnh, trả điện thoại lại cho cậu, thản nhiên nói: "Thực ra, có cách nhanh hơn."
Hai tay đặt trên đầu gối lập tức siết chặt, rõ ràng cậu cũng đoán được "cách nhanh hơn" mà Thịnh Thiếu Du nói là gì, nhưng vẫn giả vờ như không hiểu, thẳng thừng từ chối: "Xin lỗi anh, lương của tôi có hạn, nếu không được thăng chức tăng lương, thì đây đã là cách nhanh nhất rồi."
Thịnh Thiếu Du cười với cậu, không biết tại sao, cảm thấy bản thân lúc này hơi tàn nhẫn: "Hoa Vịnh." Anh nói, "Cậu làm bạn tình của tôi đi. Nếu cậu đồng ý, số tiền này, không cần trả."
Omega đối diện im lặng một lúc, đúng như dự đoán, cậu từ chối anh.
Nhưng khác với sự phản đối mạnh mẽ và trực tiếp khi từ chối những Alpha khác, Hoa Vịnh có lẽ là vì nghĩ đến ơn tình của anh nên đã lựa lời từ chối: "Xin lỗi, Thịnh tiên sinh, tôi trả hơi chậm. Nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn trả sớm."
Nhìn khuôn mặt say xỉn nhưng kiên quyết của cậu, Thịnh Thiếu Du không ép buộc nữa, miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, suốt dọc đường, Hoa Vịnh đều nhắm mắt, nghiêng đầu dựa nhẹ vào cửa sổ xe, phần cổ lộ ra từ cổ áo len trắng hồng, khiến Alpha nào cũng muốn cắn một cái, tốt nhất là để lại dấu ấn tạm thời hoặc vĩnh viễn trên cơ thể Omega này.
Vẻ mặt cậu mơ màng sắp ngủ, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, làm Thịnh Thiếu Du dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ muốn đưa tay ôm lấy cậu.
Nhưng trước khi Thịnh Thiếu Du biến suy nghĩ thành hành động, thực sự đưa tay ra thì điện thoại bỗng rung lên vài cái. Mở ra xem, vài người bạn quen biết đã gửi tin nhắn, hỏi anh bạn đồng hành hôm nay là sinh viên từ đâu lừa đến, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Trong đó, Lý Bách Kiều và một người tên Trình Triết là thân thiết nhất với Thịnh Thiếu Du, cả hai đều là khách quen của những nơi ăn chơi ở Giang Hỗ. Họ đều nói đùa với Thịnh Thiếu Du, bảo anh khi nào chơi chán rồi thì nhớ đừng để "phù sa màu mỡ chảy ra ruộng ngoài".
Tuy Lý Bách Kiều phóng túng, nhưng chưa bao giờ trực tiếp xin người từ Thịnh Thiếu Du, lần này xem ra hắn thực sự động lòng với đoá hoa lan trắng này.
Không biết tại sao, Thịnh Thiếu Du cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ là vì đoá hoa này vừa đẹp lại vừa đúng gu anh, mà bản thân anh còn chưa có được đã có người đến xin, cho nên anh tức giận.
Xe chạy qua trung tâm thành phố náo nhiệt, đến trước một khu chung cư cũ trong khu vực sầm uất. Hoa Vịnh như bừng tỉnh, lông mi run nhẹ, mở mắt ra. Ánh mắt mơ màng trong giây lát, cậu quay đầu lại nói với Thịnh Thiếu Du: "Thịnh tiên sinh, tôi đến nơi rồi."
Bên ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ, tí tách rơi trên cửa kính xe, để lại những hạt mưa trong suốt.
"Tôi đưa cậu lên nhé?"
Hoa Vịnh do dự một chút, lịch sự từ chối: "Đường trong ngõ không được bằng phẳng, có nhiều vũng nước, sẽ làm bẩn giày của anh." Nói xong, cậu đưa tay mở cửa, xuống xe.
Đây là một khu dân cư cũ ở trung tâm thành phố Giang Hỗ, tuổi đời trung bình của các tòa nhà hơn 40 năm. Dây điện lộ thiên chia bầu trời phía trên thành vô số mảnh, trên vỉa hè hẹp rải rác đá sỏi và thùng rác. Những tòa nhà cũ kỹ bằng bê tông đứng sừng sững hai bên đường, lộn xộn, không có quy hoạch, như một con quái vật lạc lõng giữa trung tâm thành phố đắt đỏ.
Hoa Vịnh xuống xe, quay đầu lại, thấy Thịnh Thiếu Du mặt mày sa sầm, nhất thời không biết có nên đi thẳng hay không, do dự đứng bên đường, nói với anh: "Vậy tôi đi nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!