Editor: Gấu Gầy
Thịnh Thiếu Du không ngờ anh và Hoa Vịnh lại gặp nhau nhanh như vậy.
Bệnh tình của Thịnh Phóng không ổn định lắm, buổi chiều Trần Phẩm Minh đã chuyển lời chẩn đoán của bác sĩ cho Thịnh Thiếu Du.
- Bác sĩ nói: Thời gian của Thịnh Phóng không còn nhiều nữa.
Thịnh Thiếu Du mặt không cảm xúc, giống như vừa nghe một báo cáo phản hồi bình thường nhất, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."
Nhưng chỉ một lát sau, anh đã rời công ty sớm.
Gần đây hầu như Thịnh Thiếu Du ngày nào cũng tăng ca, việc rời công ty trước giờ tan ca là rất bất thường.
Ngồi vào xe, tài xế riêng đã theo anh lâu năm nhỏ giọng hỏi anh điểm đến.
Thịnh Thiếu Du mệt mỏi nhắm mắt lại nói: "Hòa Từ."
Bệnh viện Hòa Từ cách Thịnh Phóng Sinh Vật không xa.
Hai mươi phút sau, Thịnh Thiếu Du bước vào cổng Hòa Từ.
Anh gặp Hoa Vịnh trong thang máy.
Nhìn thấy anh, Hoa Vịnh thoáng chốc ngạc nhiên, mắt mở to. Nhưng Thịnh Thiếu Du làm như không nhìn thấy cậu, sau khi vào thang máy liền bấm nút lên tầng cao nhất mà không hề liếc mắt.
Hoa Vịnh không đi một mình, bên cạnh có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với cậu.
Thịnh Thiếu Du không cố ý nghe lén nội dung cuộc trò chuyện, nhưng thang máy chật hẹp, anh nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người họ.
Bác sĩ đang nói về tiền phẫu thuật.
"—Hai mươi vạn cậu vừa mới đóng là chưa đủ, ít nhất phải đóng thêm sáu mươi vạn nữa, nếu không giường 291—" Bác sĩ dừng lại một chút, dường như cũng cảm thấy gọi bệnh nhân bằng số giường trước mặt người nhà là quá vô tình, nên đổi cách nói, "—Nếu không ca phẫu thuật của em gái cậu phải đành hoãn lại..."
Lời nói của bác sĩ khiến khuôn mặt tái nhợt kia lập tức đỏ bừng, có lẽ vì xấu hổ khi bị Thịnh Thiếu Du nhìn thấy hoàn cảnh túng quẫn của mình, hoặc có thể không phải.
Im lặng một lúc lâu, Hoa Vịnh mở miệng lắp bắp nói với bác sĩ: "Có... có thể phẫu thuật trước rồi đóng tiền sau được không?" Bản thân cậu cũng biết yêu cầu như vậy ở bệnh viện tư là rất vô lý, nhưng cậu thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành liên tục hứa với bác sĩ: "Tôi đảm bảo, tôi sẽ cố gắng hết sức để sớm gom đủ tiền."
Bác sĩ tỏ ra khó xử nhưng vẫn kiên quyết từ chối cậu: "Xin lỗi, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cậu, nhưng điều này không phù hợp với quy định của bệnh viện chúng tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, xin lỗi..."
Trong khóe mắt, Thịnh Thiếu Du thấy Hoa Vịnh cúi đầu, anh đoán cậu lại sắp khóc.
"..."
Gì chứ? Cố gắng hết sức? Nếu thực sự đã cố gắng hết sức, sao lại không gom nổi chút tiền này? Uổng công có khuôn mặt xinh đẹp như vậy. Không phải rất giỏi ve vãn Thẩm Văn Lang sao? Đi đi, đi mà xin Thẩm Văn Lang một chiếc đồng hồ đeo tay cũng đã hơn số tiền này rồi...
Hoa Vịnh cùng bác sĩ xuống thang máy ở tầng ba, bóng lưng hao gầy trông thật đáng thương.
Thịnh Thiếu Du đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên anh gặp Hoa Vịnh là ở khu điều trị nhi ở tầng ba. Lúc đó, hình như Hoa Vịnh cũng khóc vì không gom đủ tiền phẫu thuật.
Dòng suy nghĩ bị tiếng cửa thang máy mở cắt ngang.
- Đến tầng cao nhất rồi.
Trong phòng bệnh của Thịnh Phóng, ngoài một điều dưỡng Beta trẻ tuổi ra thì không còn ai khác.
Đám người Thịnh Thiếu Thanh và những người khác đến thăm như một màn kịch, diễn xuất thấp kém như xuất thân của họ, không có khán giả thì thôi, cũng lười diễn tiếp.
Trên giường bệnh, Thịnh Phóng hốc hác đang đeo mặt nạ dưỡng khí, yếu ớt ngủ mê man. Một năm nay, thời gian ông tỉnh táo rất ít, gần như có thể nói là không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!