Editor: Gấu Gầy
Thuốc của Thịnh Phóng chỉ đủ dùng trong một tuần.
Thịnh Thiếu Du tự nhận mình rất bị động.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng vì loại thuốc đặc trị chết tiệt đó, anh không thể quá gay gắt với Hoa Vịnh.
Nhưng mỗi giây phút ở bên Hoa Vịnh đều khiến anh nghi ngờ cuộc đời.
Hoa Vịnh vẫn là Hoa Vịnh, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, mùi hoa lan ngào ngạt. Ngoại trừ việc thiên về Alpha hơn, mọi thứ đều không khác gì trước đây. Song bản thân cậu lại khác xa với Omega yếu đuối, cần được bảo vệ.
Muốn một Alpha đỉnh cấp chấp nhận việc mình bị một Alpha khác "ngủ", thực sự quá khó. Nhưng đối mặt với khuôn mặt này, Thịnh Thiếu Du không thể nói quá nặng lời.
Nhưng anh càng khó chấp nhận một Alpha cấp S như mình lại bị một Alpha khác coi như Omega đè xuống mà "chơi".
Cách nói này khiến Hoa Vịnh rõ ràng bất mãn: "Chơi?" Thanh niên xinh đẹp cau mày: "Anh Thịnh, sao anh có thể dùng từ ngữ mang tính phân biệt đối xử rõ ràng như vậy? Hơn nữa, tại sao lại nói là em chơi anh, mà không phải anh chơi em?"
Thịnh Thiếu Du nghẹn họng.
Hoa Vịnh nói cũng có lý, Omega quả thực cũng có thể dùng đồ chơi để giải tỏa ham muốn.
Không phải! Anh là một Alpha, quan tâm đến việc Omega dùng đồ chơi thế nào làm gì!
Mẹ kiếp! Đều tại tên biến thái này!
Chủ đề này quá nhạy cảm. Những chi tiết xảy ra tối qua vô thức hiện lên trong đầu.
Thịnh Thiếu Du không thể không nhớ đến cánh tay quấn quýt và đôi chân quặp chặt lấy eo Hoa Vịnh của mình khi đang ngây ngất, mặt anh nóng bừng, biểu cảm trở nên hung dữ: "Tôi đi đây."
"Anh ăn no chưa? Đi đâu? Em đi cùng anh."
"Về công ty." Thịnh Thiếu Du đẩy tay Hoa Vịnh đang nắm lấy anh ra, gắt gỏng với cậu: "Cậu rảnh lắm sao? Không cần về quản lý công ty à?"
"Ừ." Hoa Vịnh gật đầu: "Hiện giờ em rất rảnh. Để theo đuổi anh Thịnh, em đã đặc biệt sắp xếp cho mình một kỳ nghỉ dài ba năm."
Tán tỉnh bạn đời là việc cấp bách và quan trọng, so với Thịnh Thiếu Du, mọi thứ khác đều là phù du.
Thịnh Thiếu Du ngẩn người rồi khịt mũi coi thường: "Suốt ngày ở Giang Hỗ nghe báo cáo, trời cao hoàng đế xa, coi chừng một ngày nào đó sào huyệt ở nước P bị người ta đánh úp cũng không biết."
"Anh Thịnh lo lắng cho em sao?"
"Bớt tự luyến đi."
"Vậy anh Thịnh có che chở cho em không?" Hoa Vịnh tiến lại gần, vẻ mặt rất dựa dẫm, nghiêm túc hỏi: "Nếu thực sự có ngày đó, em sẽ đến nương nhờ anh Thịnh, ăn của anh, dùng của anh, mãi mãi ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, được không?"
Vẻ mặt cậu quá nghiêm túc, quá đương nhiên, như thể rất mong chờ mọi thứ sẽ xảy ra.
Biểu cảm chân thành vô cùng sống động, tình yêu sâu sắc đều được khắc sâu trong đôi mắt trong trẻo kia, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.
Sức hút chết người này khiến Thịnh Thiếu Du gần như quên mất những gì mình định nói.
Không ai trên thế gian có thể từ chối khuôn mặt này.
Hoa Vịnh sẽ mãi mãi ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Làm sao có thể không tốt chứ?
Nhưng nghĩ đến sự phóng túng đêm qua và cơn đau khó chịu ở thân dưới, Thịnh Thiếu Du nghiến răng, gằn giọng nói hai chữ: "Không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!