Chương 45: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Tên Alpha cấp D cao kều kia là một tên bắt cóc chuyên nghiệp, hắn đã thấy rất nhiều kẻ hung hăng, nhưng vẫn bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Thiếu Du làm cho chùn bước.

Pheromone áp chế cấp S len lỏi khắp nơi. Thịnh Thiếu Du nhìn hắn chằm chằm, anh hơi nhướng mày, nồng độ pheromone lập tức tăng mạnh, dễ dàng xuyên qua khẩu trang của tên bắt cóc cấp D.

Tên Alpha cấp D thấy miệng mình tanh nồng, nội tạng bị áp lực mạnh chưa từng có, máu mũi chảy ra đầm đìa. Trong lúc nguy cấp, hắn sờ vào eo, rút ra một thiết bị phóng hình dạng giống như nỏ.

Đầu nỏ chứa vài ống tiêm chứa đầy chất lỏng không rõ, đó là thứ hắn luôn mang theo bên mình, dùng để tự vệ trong trường hợp khẩn cấp.

Tên bắt cóc hung ác giơ tay lên, nhanh chóng nhắm vào tuyến thể đang sưng tấy của Thịnh Thiếu Du, bóp cò.

Đoàng——

Cùng với một tiếng nổ lớn, ống tiêm bay vút đi như viên đạn, nhắm thẳng vào tuyến thể mỏng manh. Thịnh Thiếu Du nghiêng người né tránh, nhưng lượng lớn thuốc mê khiến động tác của anh trở nên chậm chạp. Mũi kim xoay tròn với tốc độ cao sượt qua tuyến thể đâm vào vai, ghim chặt vào hõm vai, chất lỏng lạnh lẽo cùng với cơn đau dữ dội tràn vào mạch máu.

"Chết đi!" Tên bắt cóc cao kều miệng đầy máu, hắn nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, cười khẩy, "Đây là thuốc mê trộn với độc dược. Đừng nói là cấp S, ngay cả cấp Z cũng phải chết!"

Tai và mắt Thịnh Thiếu Du như bị một lớp màng nhựa dày đặc bao phủ, máu toàn thân như đông cứng lại, cơn đau biến thành tiếng máu chảy ầm ầm trong mạch máu.

Đầu óc anh quay cuồng trong giây lát, rồi ý thức dần dần biến mất.

Tiếng ồn ào chói tai lướt qua màng nhĩ, như thể màng nhĩ bị thủng, tiếng ồn ào dần dần được thay thế bằng sự im lặng chết chóc.

Lưỡi dao sáng loáng lại hiện ra trước mặt, Thịnh Thiếu Du chớp mắt, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã nằm nghiêng trên mặt đất, không thể cử động.

"Chết đi!"

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa sổ kính của nhà kho đột nhiên vỡ tan tành.

Con dao đang giơ lên đột nhiên dừng lại, tên cao kều quay đầu nhìn. Chỉ thấy một bóng đen mảnh khảnh bước lên bệ cửa sổ, khom người dựa vào khung cửa.

Trăng tròn như gương, dưới bầu trời đêm đầy sao, cậu như một vị thần đang nhìn xuống chúng sinh.

Thanh niên đứng trên cao, đường nét sắc sảo được ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, đôi mắt đen trắng xa cách lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn về phía hắn.

Người đến còn rất trẻ, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ: "Thứ nhất, cấp S đã là cấp cao nhất rồi, trên đời không có Alpha cấp Z. Thứ hai, dao của mày làm chói mắt tao. Thứ ba, anh ấy là của tao, muốn mạng anh ấy? Mày là cái thá gì?"

Cái, cái gì?

Tên cao kều trợn trừng mắt, trên trán không tự chủ được mà toát mồ hôi lạnh.

Đây là tầng bảy!

Người này lên bằng cách nào?

Hoa Vịnh nhẹ nhàng nhảy từ bệ cửa sổ tầng bảy vào trong nhà kho, động tác nhanh như chớp, giống như một bóng ma.

Giây tiếp theo, tiếng bước chân lạnh lùng vang vọng trong nhà kho trống trải.

Tên cao kều tuy là Alpha cấp D, nhưng vì đã từng giết chết hơn chục cấp B, ba cấp A và một cấp S nên rất kiêu ngạo.

Hắn giết người đến mức chai sạn, AO cấp cao trong mắt hắn cũng chẳng khác gì cừu non chờ bị giết. Nhưng lúc này, thanh niên thanh tú đang thong thả bước đi trước mặt hắn lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi đến tận xương tủy.

Điều này thậm chí không liên quan đến sự áp chế pheromone, mà là do bản năng sinh tồn.

Ngón tay tên cao kều co giật, hắn giơ tay lên định bóp cò súng nhắm vào Hoa Vịnh, nhưng động tác lại dừng lại, không thể cử động được.

Con chồn hôi nhỏ bé dám động vào miếng thịt tươi mà sư tử cất giữ trong hang, bị chúa tể sơn lâm đang giả vờ ngủ gật đè đuôi lại, thứ đang chờ đợi nó là cái chết và sự hủy diệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!