Chương 41: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Thịnh Thiếu Du không biết mình đã hôn mê bao lâu, tỉnh lại thì trời đã tối.

Trong bóng tối, anh ngơ ngác một lúc. Bắp đùi mềm mại dưới đầu anh khẽ động đậy, giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu: "Anh tỉnh rồi?"

Thịnh Thiếu Du theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng bị giữ lại: "Đừng cử động vội." Hoa Vịnh nói, "Lưng anh bị thương, có thể bị gãy xương, tốt nhất đừng cử động."

Thịnh Thiếu Du lúc này mới nhận ra mình đang ở trong một không gian chật hẹp, dù có ngồi dậy cũng không thể duỗi thẳng người.

Anh nhớ lại hình ảnh trước khi ngất xỉu... Hoa Vịnh đã đỡ chiếc tủ sách nặng trịch kia lên giúp anh???

Nghĩ đến đây, đầu óc Thịnh Thiếu Du ong lên, mí mắt giật giật.

Có nhầm không?

Bóng tối dày đặc khiến anh hơi choáng váng, nhưng mùi hương pheromone lại kéo anh về thực tại.

Không gian chật hẹp tràn ngập hương hoa nồng nặc. —— Đó là pheromone an ủi cao cấp.

Nhưng, mùi hương lạnh lẽo mạnh mẽ này không phải đến từ Omega, mà là từ Alpha cao cấp!

Thịnh Thiếu Du giật mình.

Tuyến thể sau gáy bị tên khốn nạn kia cắn không còn đau như trước nữa, vết thương trên lưng cũng gần như không còn cảm giác.

Pheromone an ủi hương lan này, dù là nồng độ hay hiệu quả đều vượt quá nhận thức của Thịnh Thiếu Du. Nói cách khác, thanh niên thanh tú trước mặt này, cấp bậc pheromone có thể còn cao hơn anh.

Nhưng, không phải cậu là Omega sao?!

"Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích." Thịnh Thiếu Du cố gắng chống người dậy.

Trong bóng tối, anh không nhìn rõ mặt Hoa Vịnh, chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh dịu dàng của cậu: "Giải thích, em sẽ giải thích cho anh, nhưng không phải bây giờ. Anh Thịnh, anh bị thương rồi. Lúc dư chấn xảy ra, một nửa ngôi nhà đã sập, chúng ta đang đợi người đến cứu, vì vậy, đừng tức giận, cùng nhau giữ sức nhé?"

Giọng Hoa Vịnh rất dịu dàng, nhưng ngữ khí không còn rụt rè như mọi khi, trong lời nói toát lên sự mạnh mẽ khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy xa lạ.

"Không." Thịnh Thiếu Du lạnh lùng nói.

Sau khi biết mình bị lừa, đầu óc anh ong lên, lông tơ trên người dựng đứng lên như phản đối. Nhưng sự bình tĩnh và lý trí nhanh chóng trở lại. Lúc này, Thịnh Thiếu Du lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Mùi hương pheromone rất quen thuộc, anh rõ ràng đã từng ngửi thấy ở đâu đó, và ấn tượng rất sâu sắc.

"Cậu chính là tên thần bí giấu đầu hở đuôi của X Holdings?"

Hoa Vịnh không trả lời, đưa tay nắm lấy mu bàn tay anh: "Anh đừng tức giận."

Thịnh Thiếu Du cười lạnh một tiếng, rút mạnh tay ra khỏi tay cậu.

Da mu bàn tay mịn màng nhạy cảm cọ xát vào lòng bàn tay Hoa Vịnh.

Anh bỗng nhiên rùng mình, cảm thấy có gì đó không đúng.

Lòng bàn tay Hoa Vịnh đáng lẽ phải rất mềm mại, cũng rất mịn màng, nhưng không hiểu sao lần này lại hơi thô ráp, hơn nữa còn ẩm ướt, như thể đổ rất nhiều mồ hôi.

Sao vậy? Đường đường là vua không ngai của nước P mà cũng căng thẳng vì bị vạch trần lời nói dối sao?

"Em lừa anh là em không tốt." Giọng điệu Hoa Vịnh nhàn nhạt, như thể không hề hy vọng, nhưng lại như buộc phải hỏi, đầy mong đợi nói: "Anh có thể tha thứ cho em không?"

Thịnh Thiếu Du cảm thấy lạnh, dịch người ra xa cậu một chút: "Không thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!