Editor: Gấu Gầy
Mu bàn tay trắng như tuyết bị gạc hươu sắc nhọn cứa rách, máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ tong tong xuống sàn nhà.
Hoa Vịnh đưa tay lên liếm vết thương, mùi máu tanh khiến tâm trạng cậu bình tĩnh hơn một chút.
Thịnh Thiếu Du nhắm mắt, hoàn toàn rơi vào vực sâu bất tỉnh, nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Vai anh bị tủ đè lên trầy da, bầm tím sưng tấy, không biết có bị gãy xương không.
Hoa Vịnh mặt mày âm trầm, luồn tay qua đùi anh, bế ngang anh lên. Thanh niên vốn yếu ớt dễ dàng đứng thẳng dậy, bế Alpha yêu dấu của mình nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Cơn chấn động dần dần yếu đi, trên sàn nhà rung lắc nhẹ. Mỗi bước đi của cậu đều rất vững vàng, đến cửa phòng làm việc, cậu mới phát hiện không còn tay nào để mở cửa.
Rầm——!
Hết kiên nhẫn, thanh niên xinh đẹp liền giơ chân lên, một cước đá bay cánh cửa được thiết kế riêng với tính năng chống trộm tốt nhất thế giới.
Cậu vốn không phải người kiên nhẫn, hơn nữa, vết thương trên trán Thịnh Thiếu Du trông khá nghiêm trọng, máu vẫn không ngừng chảy, vì vậy biểu cảm của Hoa Vịnh trở nên rất khó coi.
Ở nước P, chỉ cần vẻ mặt lạnh lùng này cũng đủ dọa chết cả tá Alpha ưu tú.
Tình hình bên ngoài phòng làm việc còn tệ hơn tưởng tượng. Đèn chùm pha lê ở phòng khách rơi xuống, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi. Tệ hơn nữa là, khung cửa chính bị tường đổ đè lên biến dạng, thiết kế chống phá hủy đặc biệt của cửa chống trộm khiến cánh cửa này hoàn toàn không thể mở được từ bên trong.
Ầm—— Rầm—— Ầm, ầm——
Hoa Vịnh đá thêm vài cú, nhưng nó vẫn kiên cường đứng sừng sững. Cánh cửa dày như bị một loạt đạn pháo tấn công, biến dạng lõm vào, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Hoa Vịnh mím môi, cúi người đặt Thịnh Thiếu Du vào góc giữa cửa và tường.
—— Đó là tam giác vàng tương đối an toàn khi xảy ra dư chấn.
Cậu đưa tay lên, vặn tay nắm cửa bị biến dạng. Tay nắm cửa kim loại chắc chắn như một miếng đất sét mềm, chỉ cần vặn nhẹ là đã kéo ra được.
Thiết kế của cánh cửa chống trộm này được lấy cảm hứng từ cấu trúc mộng lỗ của thời cổ đại. Khung cửa được nối liền với kết cấu chịu lực của cả ngôi nhà, vô cùng chắc chắn, chỉ có gỡ các khớp nối ra mới có thể tháo rời được.
Hoa Vịnh ném tay nắm cửa xuống đất, ngón tay mơn trớn khung cửa, nhanh chóng nắm được cấu trúc, chỉ cần cử động nhẹ ngón tay là đã rút ra được từng thanh sắt cần dụng cụ chuyên dụng mới có thể vặn ra. Xử lý xong các thanh sắt, cậu lại ấn vào lỗ dưới tay nắm cửa ban đầu, thành công phá hủy toàn bộ ổ khóa. —— Đây có lẽ là phương án mở khóa thô bạo nhất trong lịch sử, cậu chỉ dùng tay không đã tháo được ổ khóa mà ngay cả "thánh trộm" cũng phải bó tay.
Hoa Vịnh mặt không cảm xúc đưa hai ngón tay đặt lên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
"Ầm—" Cánh cửa sắt nặng nề như một vật khổng lồ đổ sập xuống, bụi đất bay mù mịt.
Cậu quay người lại, định bế Alpha đang hôn mê ra ngoài, nhưng không ngờ xà ngang phía trên cửa cùng với trần nhà bị vỡ đột ngột rơi xuống, đè lên Thịnh Thiếu Du đang bất tỉnh.
Đồng tử Hoa Vịnh co rút lại, lao đến.
Rầm, ầm——
Một tiếng động lớn vang lên, vô số mảnh gạch đá rơi xuống như mưa.
May quá!
Xà nhà bị gãy không đập trúng Thịnh Thiếu Du đang bất tỉnh.
Hoa Vịnh khẽ nhếch môi, trái tim đang treo lơ lửng nhẹ nhàng hạ xuống. Nhưng sắc mặt cậu không hề khá hơn. —— Toàn bộ mảng tường đổ sập xuống người cậu, cậu cong lưng cố gắng giữ khoảng cách ít nhất hai nắm tay với Thịnh Thiếu Du, để tránh đè lên Alpha đang hôn mê trong lòng.
Dư chấn liên tục, Hoa Vịnh che chắn cho Thịnh Thiếu Du, bản thân cậu lại gặp nguy hiểm.
Đống đổ nát đè lên người cậu rung chuyển dữ dội, những thanh thép nhọn hoắt như dao găm.
Hoa Vịnh đang ôm Thịnh Thiếu Du nhất thời không kịp tránh né, thanh thép trần trụi "phập" một tiếng đâm vào làn da trắng mịn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!