Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Chiều hôm đó, Thẩm Văn Lang gửi thuốc đặc trị đến cho Thịnh Phóng.

Một hộp thuốc nhỏ, giá trị hơn nghìn tỷ, nhưng lại nặng nề như đổi mạng lấy mạng.

Thịnh Thiếu Du thất thần ngồi trước bàn làm việc, cầm điện thoại gọi đi gọi lại cho Hoa Vịnh, nhưng đầu dây bên kia luôn báo tắt máy.

Tim anh đau nhói, tạm thời không muốn gặp Thịnh Phóng, nên đã bảo Trần Phẩm Minh đến bệnh viện lấy thuốc.

Một giờ sau, Trần Phẩm Minh gọi điện, dè dặt hỏi: "Anh không đến một chuyến sao?"

"Tôi đến làm gì?" Giọng Thịnh Thiếu Du nghẹn lại, dù cố gắng vùi đầu vào công việc, nỗi đau vẫn không ngừng tra tấn. Anh nắm chặt viền máy tính bảng, khàn giọng nói: "Tôi đâu phải bác sĩ."

"Nhưng mà..." Trần Phẩm Minh do dự, "Hoa tiên sinh cũng ở đó."

Sảnh khám bệnh của Hòa Từ rất rộng, do giá cả đắt đỏ, nên so với bệnh viện công đông nghịt người, khách không đông lắm.

Hôm nay, sảnh tầng một của khu điều trị nội trú xa hoa bỗng nhiên xuất hiện hơn chục người mặc đồ đen, ai nấy đều nghiêm nghị. Những người nhà bệnh nhân đang xếp hàng ở quầy thu ngân tò mò nhìn họ, đoán xem là nhân vật lớn nào đến.

Hòa Từ là bệnh viện tư tốt nhất Giang Hỗ, có vô số chính trị gia, người nổi tiếng, doanh nhân giàu có đến đây khám chữa bệnh, nhưng hầu hết đều kín đáo, ít ai mang theo hơn chục vệ sĩ thế này.

Thịnh Thiếu Du dẫn người xông thẳng đến cửa thang máy, nghĩ xem lát nữa sẽ xử lý Thẩm Văn Lang thế nào để giành lại Hoa Vịnh.

Trần Phẩm Minh báo tin cho anh: "Thịnh tổng, Hoa tiên sinh vừa xuống dưới, đến bãi đậu xe ngầm, Thẩm Văn Lang ở đó, tôi không tiện đi theo."

Thang máy chậm chạp đi xuống từng tầng, Thịnh Thiếu Du nóng ruột như lửa đốt, lập tức quay người đi cầu thang bộ. Anh bước vội, khiến phần giữa hai chân đau nhức vô cùng, cảm giác xé rách ở nửa thân dưới càng khó diễn tả, mỗi bước đi như bị tra tấn.

Vệ sĩ bên cạnh thấy anh có vẻ khác thường, đưa tay ra đỡ.

Thịnh Thiếu Du mặt mày tái mét lắc đầu với anh ta.

Xe của Thẩm Văn Lang cũng phô trương như chính hắn, thật là đáng ghét. Thân xe màu xám bạc sáng bóng dưới ánh đèn của bãi đậu xe ngầm.

Thẩm Văn Lang mặc một bộ vest chỉnh tề, hình như vừa từ hội trường nào đó chạy đến. Còn người đứng bên cạnh hắn, chính là Hoa Vịnh khiến Thịnh Thiếu Du đau lòng đến nghẹt thở.

Hoa Vịnh mặc khá ấm, nhưng không biết tại sao Thịnh Thiếu Du lại thấy bóng lưng cậu rất gầy gò. Thẩm Văn Lang ôm vai đẩy cậu vào trong xe, Hoa Vịnh không phản kháng, nhưng Thịnh Thiếu Du lại cảm thấy cậu bị ép buộc, cái lưng hơi khom xuống và dáng vẻ cúi đầu đều như đang cầu cứu.

"Hoa Vịnh." Thịnh Thiếu Du gọi cậu.

Bóng lưng kia lập tức cứng đờ, lưng thẳng lên một chút. Thẩm Văn Lang dường như ấn mạnh hơn, cậu bị ép vào trong xe, thậm chí không quay đầu lại.

Xe nổ máy, từ từ chạy đi. Thịnh Thiếu Du như có một lỗ thủng trong tim, mắt đỏ hoe không nói nên lời.

Các vệ sĩ nhìn sắc mặt anh, chặn trước xe không chịu nhường đường.

Tài xế do dự bấm còi vài lần, nhưng không ai nhúc nhích.

Một lúc sau, cửa xe mở ra, Thẩm Văn Lang bước xuống, vịn cửa xe hỏi Thịnh Thiếu Du: "Thịnh đại thiếu gia, anh muốn thế nào?"

"Hoa Vịnh đâu? Trả em ấy lại cho tôi."

Thẩm Văn Lang cười: "Trả? Là của anh sao mà trả?" Ánh mắt giễu cợt như đang nói, đó vốn là người nên nằm bên gối Thẩm Văn Lang hắn.

Thịnh Thiếu Du lạnh lùng ra lệnh: "Đưa người về."

Các vệ sĩ lập tức xông lên, mở cửa xe bên kia.

Nhưng Hoa Vịnh ngồi trong xe không nhúc nhích, các vệ sĩ e ngại đây là người trong lòng Thịnh Thiếu Du, không ai dám đưa tay kéo cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!