Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Tên chó chết của X Holdings được đám bạn của Thịnh Thiếu Du gọi đùa là ngài UKW, có vẻ rất lắm lời.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Thiếu Du đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Thẩm Văn Lang.

Thẩm Văn Lang gọi bằng điện thoại của Thường Tự.

Nhìn thấy tên Thường Tự, Thịnh Thiếu Du hít sâu một hơi, rồi mới đứng dậy đi ra vườn nghe máy.

"Thư ký Thường?"

"Là tôi."

Nụ cười giả tạo trên mặt Thịnh Thiếu Du đông cứng lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Sao lại là anh?"

Thẩm Văn Lang cười nói: "Sao lại không thể là tôi? Gần đây, HS và X Holdings đang hợp tác rất tốt, tôi và cậu ấy cũng trở thành bạn bè thân thiết. Còn anh, tôi nghe cậu ấy nói, hôm qua anh gọi điện cho Thường Tự, muốn anh ta chuẩn bị cho anh ít thuốc đặc trị ung thư tuyến thể pheromone?"

"Chuyện này liên quan gì đến anh?"

"Đương nhiên là có liên quan." Thẩm Văn Lang đắc ý nói, "Thật không may, hôm qua, cậu ấy đã ủy quyền cho tôi toàn quyền phụ trách các vấn đề liên quan đến việc phát triển thuốc mới. Vì vậy, anh xin xỏ Thường Tự cũng vô ích thôi, chi bằng đến cầu xin tôi."

Vậy thì cứ để Thịnh Phóng chết quách đi.

Thịnh Thiếu Du mặt không cảm xúc cúp máy.

Điện thoại lại nhanh chóng reo lên, Thịnh Thiếu Du từ chối nghe máy.

Đối phương lập tức gửi tin nhắn: "Đừng nhỏ nhen như vậy, nể tình quen biết, thuốc có thể cho anh."

Tim Thịnh Thiếu Du đập mạnh, điện thoại lại reo lên, anh cố nén cơn giận và sự ghê tởm, bật loa ngoài.

Thẩm Văn Lang: "Thiếu Du anh nóng tính thật đấy."

"Có gì thì nói mau!"

Thẩm Văn Lang nghẹn họng, lại mặt dày cười nói: "Thuốc ấy à, không phải là không thể cho anh, bắt anh cầu xin tôi, thực ra cũng chẳng có gì thú vị. Hay là thế này, anh trả Hoa Vịnh lại cho tôi—"

"Da anh lại ngứa rồi à?"

Thẩm Văn Lang khẽ cười: "Không phải da ngứa, mà chỗ khác ngứa."

"Vậy là lỗ đít"

"Thịnh Thiếu Du, anh không thể nói chuyện tử tế được sao?"

"Nói chuyện tử tế với loại người cặn bã thế đéo nào được?"

Thẩm Văn Lang vô duyên vô cớ bị lôi vào, không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có lẽ biết ơn không phải là một điều tốt.

Lòng thương cảm ít ỏi còn sót lại dành cho Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng tan biến, hắn nghiến răng cười nói: "Anh nói vậy, làm tôi rất đau lòng đấy. Thế này đi, tôi biết anh không nỡ, nhưng chỉ cần một đêm, anh đưa cậu ta đến khách sạn X, tôi chỉ dùng một đêm rồi sẽ trả lại cho anh, còn đích thân mang thuốc đến cho ba anh, thế nào? Rất hời đúng không?"

"Anh nằm mơ đi."

"Thiếu Du, nể tình chúng ta bằng tuổi nhau, điều kiện tôi đưa ra đã rất hậu hĩnh rồi, nghĩ đến bệnh tình của ba anh đi, người tình thì nhiều, nhưng mạng sống của ba chỉ có một. Anh suy nghĩ kỹ lại, tôi nghĩ anh sẽ hiểu..."

Hắn còn chưa nói xong, Thịnh Thiếu Du đã cúp máy.

Hoa Vịnh không phải là một món đồ, cậu là một con người, mạng sống của cậu không hề thấp kém hơn Thịnh Phóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!