Editor: Gấu Gầy
Sau một đêm cấp cứu nhiều lần, Thịnh Phóng đã qua cơn nguy kịch, các dấu hiệu sinh tồn ổn định trở lại.
Thịnh Thiếu Du thức trắng đêm, mệt mỏi trở về nhà, ngón tay vừa chạm vào khóa vân tay thì cửa đã mở từ bên trong.
Hoa Vịnh vậy mà vẫn còn thức.
Thịnh Thiếu Du ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Sao em lại ở đây?"
Trời đã vào thu, gió lạnh thổi vào nhà.
Anh sợ Hoa Vịnh bị cảm, đẩy cậu vào trong, hỏi: "Em đã dậy rồi hay là chưa ngủ?"
Hoa Vịnh ngoan ngoãn để anh đẩy vào trong nhà, mềm giọng đáp: "Em không ngủ được."
Thịnh Thiếu Du thừa biết mà vẫn hỏi: "Sao lại không ngủ được?" Anh cúi đầu ngửi mùi hoa lan dịu nhẹ sau gáy cậu, sự bồn chồn mệt mỏi tan biến ngay lập tức, trong lòng dâng lên cảm giác bình yên.
Mùi hoa lan thoang thoảng, mang theo một chút lạnh lẽo khó nhận ra, nhẹ nhàng quấn quanh Alpha được chọn.
"Lo lắng cho anh nên không ngủ được." Hoa Vịnh chủ động ôm anh, má nhẹ nhàng cọ vào vai Alpha: "Anh Thịnh, ba anh không sao chứ?"
"Ừ." Lưng Thịnh Thiếu Du hơi cứng lại, đưa tay ôm lấy cậu: "Đừng lo, không sao đâu, anh sẽ xử lý ổn thỏa." Giọng anh rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình.
Làn da Alpha mịn màng săn chắc, cơ bắp không dày, phân bố đều trên bộ xương cứng cáp, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ to lớn, như nhắc nhở Hoa Vịnh đang ôm anh rằng, đây là một Alpha đỉnh cấp, cực kỳ mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng, trái tim anh là báu vật mà vô số người mơ ước.
"Sau này nếu gặp tình huống tương tự, anh không về nhà thì em cứ ngủ trước đi."
"Không." Bàn tay trắng trẻo thon dài áp sát vào lớp vải tối màu, những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cơ bắp săn chắc trên lưng Alpha. Hoa Vịnh ôm chặt Alpha yêu dấu của mình như một con mèo kiệt sức, mệt mỏi dựa vào vai anh: "Anh về rồi em mới ngủ được."
"Đừng có làm nũng." Thịnh Thiếu Du khẽ cười, giọng trầm thấp: "Muốn anh ngủ cùng, em trả nổi không?" Nhiệt độ cơ thể Alpha xuyên qua lớp vải truyền đến lòng bàn tay, Hoa Vịnh run lên, ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ nghiêm túc: "Đắt lắm sao?"
Ánh mắt ấy như đang khuyến khích Thịnh Thiếu Du ra giá, dù bao nhiêu, Hoa Vịnh cũng sẵn sàng trả, nhất định trả được.
Thịnh Thiếu Du bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, cố ý nói: "Ừ, rất đắt. Em không trả nổi đâu."
Ánh sáng trong mắt Hoa Vịnh nhìn anh chợt tắt, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Môi mím lại: "Ừm."
Ánh đèn vàng vọt, trên đôi môi mím chặt của cậu nở ra một bông hoa màu cam.
"Lừa em thôi."
Đôi mắt bị hàng mi dài che khuất lại mở ra, ánh mắt hai người giao nhau, quấn quýt.
Thịnh Thiếu Du cúi đầu, hôn lên đôi môi đang mếu máo kia, đầu lưỡi an ủi chạm vào hàm răng cậu, lướt qua khoang miệng mềm mại.
"Em còn nợ anh đấy, nợ thêm nữa, bán cả em cũng không trả nổi, có sợ không?"
"Bán cho anh, không sợ."
Nụ hôn như có dòng điện chạy qua, khiến đôi mắt xinh đẹp lại sáng lên, Hoa Vịnh giữ vai anh, xác nhận lại: "Anh Thịnh, thật sự rất đắt sao?"
Ánh mắt kiên định, chân thành đó khiến Thịnh Thiếu Du tin rằng, Hoa Vịnh thực sự rất thích anh, bất chấp tất cả cũng muốn mua anh.
Thịnh Thiếu Du lại cười, nâng cằm nhọn lên, hôn lên đôi môi ướt át của Hoa Vịnh: "Thật sự rất đắt. Nhưng anh không bán cho người khác, chỉ bán cho em thôi, được không?"
Hoa Vịnh lúc này mới vui vẻ, cong mắt lên cười: "Tất nhiên là được, cảm ơn anh Thịnh".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!