Chương 32: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Trao đổi cổ phần thường xảy ra trong các vụ mua bán sáp nhập giữa các công ty niêm yết. Nhưng Thịnh Phóng và HS, hai công ty như nước với lửa, rõ ràng không đáp ứng điều kiện trao đổi.

Trần Phẩm Minh vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng Thịnh Thiếu Du đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cúp máy.

Không lâu sau, vị thư ký tận tụy kia lại gọi lại. Thịnh Thiếu Du đang ôm Hoa Vịnh, cùng cậu xem phim tài liệu về đàn chim cánh cụt trở về tổ, mặt không chút cảm xúc chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Cuộc gọi không được trả lời, tự động ngắt, màn hình tối đen, nhưng nhanh chóng sáng lên trở lại.

Trần Phẩm Minh gửi một tin nhắn: "HS đưa ra điều kiện rất tốt, Thịnh tổng, xin ngài suy nghĩ kỹ."

Nói đến Trần Phẩm Minh, anh ta là người mà Thịnh Phóng Sinh Vật đích thân tuyển dụng vào năm thành lập công ty, là một lão thần đã cùng tập đoàn đồng cam cộng khổ hơn mười năm.

Ban đầu, Thịnh Thiếu Du chọn anh ta làm thư ký thân cận chính là vì năng lực làm việc xuất sắc và sự tận tâm trung thành của anh ta.

Nhưng hôm nay, lòng trung thành của anh ta đã chọc giận người lãnh đạo trẻ tuổi.

Xem xong phim tài liệu, Hoa Vịnh có chút mệt mỏi, Thịnh Thiếu Du đưa cậu vào phòng ngủ, cùng nhau chợp mắt.

Hoa Vịnh ngủ một mạch đến 5 giờ chiều, lúc Thịnh Thiếu Du tỉnh dậy, cậu vẫn còn nằm gọn trong vòng tay anh. Thấy cậu nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi, Thịnh Thiếu Du không nỡ đánh thức, anh nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại ra phòng làm việc.

Mười bảy cuộc gọi nhỡ, hai mươi hai tin nhắn chưa đọc.

Hiếm khi được nghỉ cuối tuần mà cũng không yên.

Ngoài Trần Phẩm Minh, Thịnh Thiếu Du kiên nhẫn gọi lại từng cuộc gọi, đọc từng tin nhắn.

Cuộc gọi cuối cùng là của Trịnh Dữ Sơn.

Trịnh Dữ Sơn kinh doanh một vài câu lạc bộ cao cấp, tính tình hào sảng, rất nghĩa khí. Lần này Thịnh Phóng Sinh Vật gặp khó khăn, hắn đã giúp đỡ Thịnh Thiếu Du rất nhiều, tích cực kết nối anh với những người bạn có thể giúp được.

Đúng là "khi sa cơ lỡ vận mới biết ai là bạn tốt". Một khi xảy ra chuyện, người tranh nhau đạp thêm một đạp không đếm xuể, còn người đưa than sưởi ấm lại rất ít.

Thịnh Thiếu Du là người biết điều, anh hiểu rõ chỉ khi ở đáy vực mới biết được ai người ai quỷ.

Cuộc gọi của Trịnh Dữ Sơn, anh không thể không trả lời.

Ai ngờ, Trịnh Dữ Sơn cũng là người được Thẩm Văn Lang nhờ vả đến làm thuyết khách. Hắn rõ ràng không biết nhiều về chuyện của Hoa Vịnh, cứ tưởng Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lang chỉ là hiểu lầm, nhiệt tình khuyên Thịnh Thiếu Du: "Thiếu Du, oán thù nên giải không nên kết. Thẩm Văn Lang chỉ muốn mời anh ăn cơm thôi mà, anh đồng ý đi, coi như nể mặt tôi."

"Dữ Sơn," Thịnh Thiếu Du thở dài, "Cậu đừng bận tâm nữa. Tôi và cái tên họ Thẩm kia không thể nào làm ăn được. Gặp hắn, tôi chẳng những không nuốt nổi cơm ngon mà còn muốn giết hắn. Nói thật, nếu không phải giết người là phạm pháp thì mấy tháng trước Thẩm Văn Lang đã xong đời rồi. Giờ này cỏ trên mộ chắc cũng mọc cao, nếu may mắn thì đã đầu thai bú sữa mẹ."

Trịnh Dữ Sơn "á" một tiếng: "Nghiêm trọng dữ vậy sao?"

"Ừ."

"Ai dà, vậy thôi. Người anh em à, xin lỗi nhé, là tôi không hiểu rõ tình hình. Văn Lang hôm nay gọi cho tôi mấy cuộc rồi, bảo tôi khuyên anh, còn nói cái gì mà chuyện này không có hại gì cho anh, cho Thịnh Phóng Sinh Vật. Tôi nghĩ, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, nếu có thể nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm thì tốt quá. Mọi người đều là bạn trong cùng một giới, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp..."

"Dữ Sơn, tôi và hắn không có hiểu lầm gì cả." Thịnh Thiếu Du cười lạnh, "Muốn tôi ăn cơm với hắn cũng được. Nhưng phải đợi hắn chết đã, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ gửi hai ngàn lẻ một đồng vàng mã, ăn mừng hắn chết ba ngày ba đêm."

Trịnh Dữ Sơn bị anh chọc cười, cười ha hả, nói thêm vài câu xã giao rồi cúp máy.

Thực ra, Thịnh Thiếu Du không hề nói đùa, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng.

Cứ nghĩ đến Thẩm Văn Lang là anh lại nhức nhói trong lòng, những ký ức tưởng chừng đã phai nhạt lại trở nên rõ ràng, hiện lên trước mắt. Nhớ đến vết thương trên người Hoa Vịnh, nhớ đến ánh mắt trống rỗng đau khổ của cậu, Thịnh Thiếu Du chỉ muốn lập tức tìm người xử lý Thẩm Văn Lang.

Cúp máy chưa được mấy phút, điện thoại lại reo.

Lại là Trần Phẩm Minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!