Editor: Gấu Gầy
Nghĩ đến cái tên xấu xí vênh váo tự đắc kia, Thịnh Thiếu Du không khỏi nghiêm mặt. Anh nghĩ thầm, hợp tác được hay không còn chưa biết, nhưng những kẻ không muốn lộ mặt này thường rất nhỏ nhen. Thôi thì cứ tạm thời đặt ra mục tiêu nhỏ, không nói đến việc lấy lòng, ít nhất cũng đừng đắc tội.
Điều khiến Thịnh Thiếu Du bất ngờ là, tuy cảnh tượng trước cửa rất hoành tráng, nhưng căn phòng mà X Holdings dùng để tiếp khách lại không lớn, nói là buổi chia sẻ thì không bằng nói là buổi gặp mặt thương mại.
Thịnh Thiếu Du vừa vào cửa đã thấy một chiếc bàn họp tám người đặt ngang trong phòng, phía sau bàn họp có một tấm bình phong gỗ, nghe loáng thoáng tiếng nói cười từ phía sau.
Thường Tự đi vòng qua bình phong, tiếng nói chuyện liền dừng lại.
"Thịnh tổng của Thịnh Phóng đã đến." Thường Tự cung kính nói.
Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ thấy Alpha thư ký lạnh lùng này cung kính như vậy, lập tức đoán được, người ngồi sau bình phong chắc hẳn là tên quái dị có thanh thế còn hơn tổng thống.
Trừ chiếc ghế trống gần cửa nhất, bảy chỗ ngồi còn lại của bàn họp đều đã có người, nhưng những đại diện mặc vest của X Holdings này thấy anh cũng không có ý định đứng dậy chào hỏi.
Thịnh Thiếu Du mất mặt, trong lòng chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, đưa tài liệu cho Trần Phẩm Minh phía sau, ung dung ngồi xuống chiếc ghế trống: "Thư ký Trần, không có chỗ cho cậu thì cứ đứng vậy đi."
"A Tự, đi lấy ghế cho người của Thịnh tiên sinh." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau bình phong. Giọng nói không lớn, nhưng âm sắc rất hay, khiến Thịnh Thiếu Du có cảm giác quen thuộc.
Chỉ nghe giọng nói thì không thể tưởng tượng được, đằng sau bình phong là cái tên quái dị xấu xí không thể bước ra ánh sáng.
Thường Tự lập tức đi ra, sai người mang ghế đến.
"Trần thư ký, mời ngồi."
Không có sự cho phép của Thịnh Thiếu Du, Trần Phẩm Minh đâu dám động đậy.
Anh ta cứ đứng như vậy, cho đến khi sếp ngẩng cằm lên, gật đầu với anh ta: "Bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi."
Trần Phẩm Minh nghe vậy mới đáp lại một tiếng, ngồi xuống phía sau Thịnh Thiếu Du.
Trên bàn không có chỗ cho Thường Tự, nhưng Thường Tự dường như không hề thấy ngại ngùng, đứng trước màn chiếu, bật máy chiếu, đưa điều khiển cho Trần Phẩm Minh.
Trần Phẩm Minh nhìn sắc mặt Thịnh Thiếu Du, nhận lấy điều khiển, rồi đứng dậy, lấy ví đựng danh thiếp ra, phát cho mọi người trên bàn. — Danh thiếp được phát là của Trần Phẩm Minh, chứ không phải của Thịnh Thiếu Du.
Các đại diện của X Holdings chắc đã quen làm gian thần bên cạnh hoàng đế, ai nấy đều vênh váo tự đắc, ngay cả nghi thức cơ bản nhất là trao đổi danh thiếp hay tự giới thiệu cũng bỏ qua.
Ở địa bàn của người ta, nhưng Thịnh Thiếu Du đã kiêu ngạo quen rồi, dù có nhún nhường đến đâu cũng không quen cúi đầu quá thấp. Vừa vào cửa đã bị dằn mặt, anh lập tức không khách khí đáp trả. Lúc này, chủ nhân trẻ tuổi của Thịnh Phóng Sinh Vật ung dung ngồi trên ghế, ra hiệu cho Trần Phẩm Minh phát danh thiếp, cũng không tự giới thiệu bản thân, vắt chéo chân, nghe Trần Phẩm Minh thay mình hoàn thành bài giới thiệu 20 phút lẽ ra phải do anh tự mình thực hiện.
Thịnh Thiếu Du là phú nhị đại, chưa từng chịu khổ, tuy đã học được cách giả tạo trên thương trường, nhưng anh làm ăn kiếm tiền chứ không phải ăn xin. Vụ hợp tác này còn chưa đâu vào đâu, lần đầu gặp mặt, X Holdings đã không nể mặt anh như vậy, thật sự không thể chấp nhận được.
Sự tôn trọng phải đến từ hai phía, anh lặn lội từ Giang Hỗ đến nước P đã đủ thành ý rồi, nếu đám người này đã không nể mặt thì Thịnh Thiếu Du đương nhiên cũng không cho họ sắc mặt tốt.
Anh khoanh tay, kiêu ngạo dựa vào ghế, nghe thư ký trình bày phần cuối của tài liệu, trong lòng nghĩ xem lát nữa nên đối phó với tên xấu xí sau bình phong thế nào.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng ngửi thấy một mùi hoa lan thoang thoảng.
Hoa lan? Hoa Vịnh?!
Thịnh Thiếu Du sững người. Nhưng ngay sau đó anh lập tức biết mình đã nhầm. Tuy đều là hoa lan, nhưng mùi pheromone của Hoa Vịnh dịu dàng hơn nhiều. Mùi pheromone mạnh mẽ này không phải của Omega, nó đến từ Alpha, hơn nữa còn là cấp cao, ngửi vào chắc là cấp S!
Thịnh Thiếu Du đang dán miếng dán ức chế, bị mùi hương này xộc vào khiến anh hơi khó chịu, tuyến thể hơi tê tê, còn hơi ngứa.
Nhưng nhìn xung quanh, dường như không ai cảm thấy khác thường ngoại trừ anh.
Thấy những người khác đều bình tĩnh, Thịnh Thiếu Du hơi khó hiểu.
Nếu Thường Tự không chỉ là Alpha cấp A, anh gần như sẽ nghi ngờ, có phải đối phương cố tình trả thù, cố ý giải phóng pheromone áp chế nhắm vào anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!