Editor: Gấu Gầy
Cởi áo vest ra trùm lên mặt Omega, Thịnh Thiếu Du mặt mày khó coi chen qua đám đông hiếu kỳ.
Đằng sau vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Phát tình rồi còn chạy lung tung? Omega này đúng là không biết tự trọng."
"Đúng vậy."
"Tôi thấy không giống phát tình bình thường lắm, pheromone của Alpha và Omega ở trên lầu nồng nặc quá, không biết có phải do thể chất quá kém nên bị cưỡng chế phát tình không?"
Thịnh Thiếu Du thấy như có kim châm trong lòng, bịt tai lại ôm Hoa Vịnh đi ra ngoài.
Một tên Alpha không biết điều, ngửi thấy mùi pheromone hoa lan, mặt mày dâm đãng chặn anh lại: "Anh bạn, cho mượn tí, chơi chung nhé?"
Thằng ngu này đúng là tự tìm đường chết.
"Cút." Pheromone cam đắng pha lẫn mùi rượu rum của Alpha cấp S cao lớn đẹp trai bỗng chốc tăng vọt, áp lực mạnh đến mức hất văng tên lưu manh cấp B, hắn lăn ra đất bất tỉnh.
Những tiếng bàn tán phía sau lập tức im bặt.
Mọi người im thin thít nhìn Alpha đang tức giận ôm chặt Omega của mình, không quay đầu lại rời đi.
Cửa ra vào là đường một chiều hẹp, chỉ có thể dừng xe 20 giây, tài xế lái xe lòng vòng, lo lắng cầu xin ông chủ đang nổi trận lôi đình ở đầu dây bên kia chờ thêm hai phút.
Thịnh Thiếu Du không thể chờ thêm một giây nào nữa, anh không mang theo miếng dán cách ly pheromone, chỉ có thể dựa vào pheromone áp chế của Alpha cấp S để những Alpha xung quanh không dám tiến lại gần.
Nhưng những ánh mắt dò xét đầy hứng thú cũng đủ khiến người ta khó chịu.
Lý Bách Kiều có lẽ thật sự sinh ra vào một ngày rất xui xẻo.
Xe mãi không đến, Thịnh Thiếu Du đang định gọi điện giục tài xế thì vô tình thấy Thẩm Văn Lang.
Tên Alpha đáng lẽ ra phải bị xe tông chết này đang chậm rãi bước về phía họ, phía sau còn có thư ký Beta tên Cao Đồ, hai người đi từ phòng riêng ở tầng một ra. Thấy Thịnh Thiếu Du, Thẩm Văn Lang không hề ngạc nhiên, đút tay vào túi quần dừng lại cách anh vài mét, nhìn Omega trong vòng tay anh với vẻ thích thú.
"Đó chẳng phải là Hoa Vịnh sao?" Thẩm Văn Lang nhếch mép cười ám chỉ: "Cậu ta làm sao vậy? Phát tình à?"
Nếu không phải đang ôm Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du nhất định sẽ bóp chết hắn ngay lập tức.
Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Omega của mình về nhà nên cố nhịn, quay mặt đi coi như không thấy.
Tuy nhiên, Thẩm Văn Lang không có ý định bỏ qua, thậm chí còn tiến lại gần ngửi ngửi, cười nói: "Thơm quá."
Mùi hoa lan nồng nàn quyện với hương hoa diên vĩ tỏa ra từ tuyến thể sau gáy, cũng là pheromone của Alpha cấp S, nhưng lúc này lại ít áp chế hơn mà có phần quyến rũ.
"Thẩm Văn Lang!" Thịnh Thiếu Du nghiến răng nghiến lợi: "Cất cái mùi hôi thối của anh đi."
"Mùi hoa nhài và diên vĩ của tôi hôi chỗ nào? Còn anh, người toàn mùi rượu, không biết còn tưởng nước tẩy rửa thành tinh."
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Dù có muốn giết hắn cũng phải chọn chỗ không có camera.
Thịnh Thiếu Du cố nén lửa giận, âm trầm nói: "Cách đây mấy năm, lúc HS mới thành lập còn tự ý sử dụng mùi pheromone của tôi để phát triển dòng sản phẩm chăm sóc cá nhân. Thẩm Văn Lang, tôi nghe nói anh rất ghét Omega, nhưng vì Hoa Vịnh, anh lại hết lần này đến lần khác gây sự với tôi. Ban đầu tôi cứ tưởng anh thích Omega của tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, người mà Thẩm tổng thầm mến, không phải là tôi đấy chứ?"
Sắc mặt Thẩm Văn Lang thay đổi, như thể vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm: "Bị bệnh hoang tưởng thì nên chữa sớm. Tuy nhiên—" Hắn khẽ cười: "Đã gặp rồi, tôi cũng có vài lời muốn nói với Thịnh tổng."
"Tỏ tình thì không cần đâu." Thịnh Thiếu Du không hề dao động, trong lòng lại mắng tài xế đến muộn.
"Không phải tỏ tình." Thẩm Văn Lang cười như không cười: "Sức khỏe của Hoa Vịnh vốn đã không tốt, bác sĩ nói cậu ta bị tổn thương nặng, không thể hồi phục trong thời gian ngắn, thỉnh thoảng ra ngoài ngửi nhiều mùi Alpha cũng sẽ phát tình. Omega như vậy Thiếu Du anh giữ bên cạnh cũng chẳng có gì thú vị, chi bằng nhường cho tôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!