Editor: Gấu Gầy
"Tôi đợi anh Thịnh về rồi ăn."
Quản gia nói: "Cậu còn chưa ăn sáng, nhịn đói nữa sẽ bị đau dạ dày đấy."
"Tôi không đói."
"Nhưng cậu chủ đi công tác, phải mấy ngày nữa mới về."
Cây kéo tỉa cành trong tay Hoa Vịnh khựng lại, cậu hỏi: "Kỳ mẫn cảm của anh Thịnh đến rồi sao?"
Quản gia là một Beta lớn tuổi, nghe vậy thì ngẩn ra, im lặng không nói gì.
Hoa Vịnh chỉ cười cười, tiện tay đặt cành hoa vừa cắt vào giỏ mây, rồi cúi xuống cầm bình tưới nước cho lan bốn mùa và hoa phù dung trong vườn.
Quản gia và hai người giúp việc đứng bên cạnh, đưa dụng cụ, che ô cho cậu. Thịnh Thiếu Du không có ở nhà, nhưng họ đối xử với Hoa Vịnh không khác gì chủ, thái độ cung kính, không chút lơ là.
Bởi vì đây là Omega duy nhất mà Thịnh Thiếu Du đưa về nhà.
Cậu trông rất trẻ, nhưng lại rất hoà hợp với sự cô đơn, bình thường ít khi ra khỏi nhà, cũng ít nói, không có việc gì thì đọc sách, trồng hoa, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đến Hòa Từ thăm bệnh.
Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ nhắc đến lai lịch của Hoa Vịnh.
Quản gia biết rất ít về Hoa Vịnh, chỉ biết cậu có một cô em gái bị bệnh lâu năm, đang nằm trong bệnh viện tư đắt đỏ nhất Giang Hỗ.
Quản gia đoán, Hoa Vịnh chắc là xuất thân rất tốt. Không chỉ vì người nhà cậu nằm trong phòng bệnh riêng, mà còn vì Omega xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn này khi đối mặt với sự hầu hạ tận tình, thái độ vừa lịch sự vừa thoải mái, không hề gò bó, nhìn là biết đây chính là một cậu ấm được người ta hầu hạ quen rồi.
Theo lệ thường, Thịnh Thiếu Du sẽ đưa Thư Hân đến một hòn đảo vắng vẻ nào đó để nghỉ dưỡng. Nhưng không hiểu sao, trước khi đi, anh đột nhiên nhớ đến lần trước Hoa Vịnh ngửi thấy mùi pheromone của Omega khác trên người anh, mắt lập tức đỏ ngầu.
Thịnh Thiếu Du do dự một chút, cuối cùng bảo Trần Phẩm Minh sắp xếp cho Thư Hân đợi anh ở hầm đỗ xe tại sân bay.
Một tuần sau, Thịnh Thiếu Du trở về nhà.
Lần này, Hoa Vịnh không khóc cũng không nói gì, chỉ đứng ở cửa vô cảm nhìn anh. Có lẽ vì sau khi Thịnh Thiếu Du rời đi, Giang Hộ đã có vài trận mưa, ánh sáng âm u khiến đóa hoa lan im lặng kia càng thêm sắc lạnh, như một thanh kiếm bén ngót tỏa ra hàn quang, lưỡi kiếm sắc tựa sương thu.
Thịnh Thiếu Du thấy Hoa Vịnh không vui, nhưng dù anh có dỗ dành thế nào cũng vô dụng, ngay cả những chiêu bài kể chuyện cười, cù lét từng bách chiến bách thắng cũng không mấy hiệu quả.
Buổi tối, trong lúc nửa mê nửa tỉnh.
Hoa Vịnh đột nhiên hỏi anh: "Có phải anh cảm thấy em rất bẩn không?"
Thịnh Thiếu Du giật mình tỉnh giấc, tim gan phèo phổi đều run lên, nghiến răng nói: "Tổ tông ơi, là em không cho anh chạm vào!"
– Em còn muốn anh phải làm sao nữa? Không thể đánh dấu vĩnh viễn thì phải xuất gia làm hoà thượng à?
Giường rất rộng, Hoa Vịnh cách anh rất xa, hai người nằm cạnh nhau, nhưng tay và chân đều không chạm vào nhau được, đắp chung một chiếc chăn, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.
"Thịnh Thiếu Du." Lần đầu tiên cậu gọi cả tên lẫn họ của anh, thẳng thắn hỏi: "Nhất định phải có 'tình dục' sao? Ôm, hôn, ngủ chung giường, chung chăn, chung gối đều không đủ sao?"
Làm sao mà đủ được?????!!
Thịnh Thiếu Du cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt rồi.
Vì Hoa Vịnh, anh đã rất giữ mình rồi. Chỉ là, anh không muốn giải thích hay hứa hẹn quá nhiều, để tránh bị hiểu lầm là không thể sống thiếu cậu trong khi bản thân anh còn chưa suy nghĩ kỹ.
Nếu đổi thành một Omega nào khác dám làm mình làm mẩy với anh, Thịnh Thiếu Du chắc chắn đã trở mặt từ lâu rồi. Nhưng đây là Hoa Vịnh, khác với những người kia.
Cho nên anh tốt bụng đưa tay ôm cậu, dịu giọng dỗ dành: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!