Editor: Gấu Gầy
3 giờ chiều, khách sạn X, phòng 9901.
Rèm cửa được kéo chặt, một chiếc đèn sàn màu vàng nhạt là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối om. Hương lan trong phòng không còn nồng nặc như khi Thẩm Văn Lang đến mấy hôm trước, nhưng vẫn nồng đến mức khiến người ta khó thở.
Thường Tự lặng lẽ lấy ra hai cái khẩu trang cách ly đặc biệt, đưa một cái cho Thẩm Văn Lang có vết bầm tím rõ ràng trên má.
Thẩm Văn Lang nén giận, lạnh lùng xé bao bì, đeo khẩu trang vào, rồi đưa chân đá vào chiếc ghế đầu giường được chạm khắc tinh xảo.
"Đánh đám người dưới trướng của tôi đến mức mẹ ruột cũng nhìn không ra! Cậu còn có tâm trạng ở đây ngủ à?"
Cặp đôi này thật sự rất giỏi, một người đánh hắn, một người đánh thuộc hạ của hắn. Hai người cấu kết với nhau, chuyên môn nhắm vào một mình Thẩm Văn Lang hắn!
Nghĩ vậy, hắn càng thêm tức, giọng nói cũng lớn hơn: "Đã 3 giờ chiều rồi, mặt trời sắp lặn đến mông rồi đấy!"
Thường Tự không đồng tình liếc nhìn hắn, ánh mắt trách móc Thẩm Văn Lang dám động thổ trên đầu thái tuế, nhổ râu trên mặt hổ.
"Ưm—" Trên chiếc giường lớn đắt tiền được đặt làm riêng từ Đông bán cầu, có một bóng người đang cuộn tròn trong chăn, người đó cao gầy, tấm chăn bao quanh cơ thể hơi nhô lên, cánh tay lộ ra ngoài chăn rất đẹp, chỉ là chi chít những vết bầm tím, khiến người ta nhìn thấy không khỏi xót xa.
Nhưng Thẩm Văn Lang rõ ràng không có chút thương xót nào đối với người nằm trên giường, thấy cậu lề mề không chịu dậy, lại không kiên nhẫn đưa chân đá vào ghế. Nhưng hắn cũng chỉ dám đá ghế, không dám đá giường.
"Ồn ào quá đi." Người trên giường cuối cùng cũng lười biếng nhấc người lên, bực bội vén chăn ngồi dậy: "Thẩm Văn Lang, trời sập rồi à?"
Thường Tự lại trừng mắt nhìn Thẩm Văn Lang, trên mặt viết rõ sự trách móc: Tôi đã bảo anh đừng chọc cậu ấy mà.
Quay mặt sang, biểu cảm bất lực nói: "Trời chưa sập, chỉ là Văn Lang mấy hôm trước bị Thịnh Thiếu Du đánh."
Vị tổ tông trên giường khẽ cười: "Tôi đã nhắc nhở rồi, anh ấy rất hung dữ, phải cẩn thận." Rồi hỏi: "Anh có đánh trả không?"
Thẩm Văn Lang bực bội: "Nếu không thì sao? Tôi phải đứng đó để anh ta đánh à?"
"Anh chạm vào anh ấy rồi?"
"Tôi tự vệ, cậu hiểu không?"
"Không hiểu." Tiểu tổ tông vươn cánh tay đầy vết bầm tím, bật đèn, khuôn mặt lạnh lùng không một nụ cười, không còn nhẹ nhàng như lúc khẽ cười ban nãy: "Anh đánh anh ấy chỗ nào?"
"Mẹ kiếp anh ta muốn bóp cổ tôi nên tôi mới đá vào bụng anh ta một cái." Thẩm Văn Lang nhíu mày nhấn mạnh: "Chỉ một cái thôi."
Tiểu tổ tông đặt chân trần lên tấm thảm mềm mại, hai chân dài trắng nõn thò ra từ dưới chiếc áo choàng ngủ rộng thùng thình, làn da chân cũng chi chít những vết bầm tím.
Cậu thản nhiên mở rộng vạt áo, để lộ lồng ngực trắng nõn in hằn vô số vết thương và dấu tích khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng bản thân cậu lại không hề để tâm, giơ cánh tay có đường nét đẹp lên, nhẹ nhàng vuốt tóc. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua chân phải của Thẩm Văn Lang, ánh nhìn khiến Thẩm Văn Lang cảm thấy nguy hiểm, da đầu tê dại.
Mùi hoa lan trong phòng dường như nồng nặc hơn.
Mặc dù đeo khẩu trang, Thẩm Văn Lang bị nhắm đến vẫn cảm thấy tuyến thể sau gáy giật giật, đau nhói.
"Lần sau đừng làm vậy nữa." Tiểu tổ tông lạnh lùng nói, thái độ kiêu ngạo như ban ơn.
Mặt Thẩm Văn Lang càng đen hơn.
– Mẹ kiếp, cậu tưởng tôi muốn à? Thịnh Thiếu Du ngu ngốc, tự mình chuốc lấy khổ vì cậu, còn ông đây không có ngu! Chẳng lẽ đứng yên chịu trận!?
Lần sau! Sẽ không bao giờ có lần sau nữa!
Nhưng ăn của người ta thì phải làm việc cho người ta, nghĩ đến chuyện gần một nửa số vốn khởi nghiệp của mình là do thằng nhóc này cho, Thẩm Văn Lang lại không cứng rắn nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!