Editor: Gấu Gầy
Thịnh Thiếu Du đợi cả ngày cũng không thấy Thẩm Văn Lang gọi lại. Anh không về nhà mình, cũng không dám về căn hộ, ngồi trong văn phòng chỉ còn lại anh và Trần Phẩm Minh lãng phí thời gian.
Vì áy náy, Trần Phẩm Minh đã tự nguyện tăng ca mấy ngày liền. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, nửa tháng trôi qua, Hoa Vịnh vẫn bặt vô âm tín.
Giữa ban ngày ban mặt, một người sống sờ sờ lại có thể biến mất không dấu vết. Trần Phẩm Minh vừa cảm thấy khó tin, vừa không khỏi nhớ đến những lời đồn đại về lý lịch của Thẩm Văn Lang lan truyền trong giới mấy năm trước.
Thẩm Văn Lang không phải người Giang Hộ, mẹ hắn sinh ra ở Giang Hỗ, mười mấy tuổi thì đến nước P, sau đó kết hôn với một ông trùm xã hội đen ở nước P, sinh ra Thẩm Văn Lang.
Năm năm trước, Thẩm Văn Lang một mình đến Giang Hỗ, tự mình gây dựng nên tập đoàn HS lừng lẫy sau này. Nước P là một quốc gia mà đồng tiền là trên hết, xã hội đen hoành hành, mối liên hệ phức tạp của Thẩm Văn Lang với mafia nước P đã phủ lên sự mất tích của Hoa Vịnh một màn sương mù đáng sợ.
Con trai của một ông trùm xã hội đen kiếm được số tiền đầu tiên bằng tội ác, buôn lậu vũ khí, muốn giấu một người sống là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thịnh Thiếu Du mỗi ngày đều sống trong những tưởng tượng và giả thiết khác nhau.
Hoa Vịnh là một Omega thanh cao, cậu nhất định sẽ không đồng ý xảy ra chuyện gì với Thẩm Văn Lang!
Nhưng... nhưng nếu Thẩm Văn Lang ép buộc cậu thì sao? Không một Omega nào có thể thoát khỏi pheromone của Alpha cấp S, dù cậu có không muốn đến đâu cũng chỉ có thể khuất phục trước bản năng, mềm nhũn chân mở rộng cơ thể cho Alpha mà cậu không yêu.
Nhưng Hoa Vịnh đã có người trong lòng, người cậu thích chính là...
Thịnh Thiếu Du ôm đầu đau khổ, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Thịnh Thiếu Du là thế hệ thứ hai tiếp quản, tự nhận mình là doanh nhân hợp pháp, chưa bao giờ động vào đồng tiền dính máu, cũng luôn khinh thường những thế lực đen tối kiếm tiền bằng thủ đoạn tàn ác. Nhưng lúc này anh lại hận bản thân bình thường quá đàng hoàng, đến lúc quan trọng không có một kênh nào để tìm hiểu tin tức.
Cứ lo lắng bất an như vậy cho đến khi trời sáng, Thịnh Thiếu Du cũng không thấy Thẩm Văn Lang trả lời.
Hơn 3 giờ sáng, Trần Phẩm Minh về nhà trước.
Đến 9 giờ 30 sáng đi làm, việc đầu tiên thư ký Trần làm khi vào văn phòng chủ tịch là đưa cho anh một tấm thiệp mời đấu giá.
"Thịnh tổng, nghe nói Thẩm Văn Lang cũng tham gia buổi đấu giá này."
Mấy ngày qua, để tìm Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du đã gạt bỏ nhiều cuộc gặp gỡ xã giao không quan trọng.
Nghe thấy cái tên Thẩm Văn Lang, anh mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhận lấy thiệp mời nhìn qua.
Đây là một buổi đấu giá đồ sứ tư nhân không công khai do nhà đấu giá Guardian tổ chức, diễn ra vào cuối tuần này.
Thịnh Thiếu Du đã lâu không xuất hiện trên các sự kiện xã giao. Tuần trước, Lý Bách Kiều hiếm khi gọi điện thoại được cho anh, mắng chửi anh thấy sắc quên bạn, còn nghi ngờ anh đang cùng Hoa Vịnh bí mật đến hòn đảo nào đó để giải quyết kỳ mẫn cảm.
Thịnh Thiếu Du đầu đau như búa bổ, chỉ muốn chui vào điện thoại may miệng hắn lại, đừng nói là cùng nhau trải qua kỳ mẫn cảm, bây giờ anh còn không biết Hoa Vịnh đang ở đâu!
Lý Bách Kiều vô tư cũng nghe ra tâm trạng anh không ổn, hỏi ra mới biết mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia đã mất tích.
Lần này ngay cả Lý Bách Kiều cũng bồn chồn lo lắng.
Omega không phải quần áo, mất rồi tìm lại giặt sạch vẫn mặc được như thường. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, chiếc cổ thon dài trắng mịn và cổ tay mảnh khảnh của Omega, Lý Bách Kiều há hốc mồm không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới hỏi: "Thịnh Thiếu Du, anh đã đánh dấu cậu ấy chưa?"
Đánh dấu vĩnh viễn đương nhiên là không thể. Nhưng với Alpha cấp S như Thịnh Thiếu Du, chỉ cần đánh dấu hiệu tạm thời, đảm bảo đóa hoa lan trắng mỏng manh kia sẽ không có vấn đề gì trong mười ngày nửa tháng.
Trong điện thoại, hơi thở của Thịnh Thiếu Du đột nhiên trở nên gấp gáp, Lý Bách Kiều lo lắng thúc giục anh: "Thiếu Du, rốt cuộc là có hay không?"
"Không có." Thịnh Thiếu Du khó khăn nói bằng giọng khàn khàn.
Anh chưa bao giờ đánh dấu bất kỳ Omega nào, hơn nữa Hoa Vịnh đã nói, tạm thời không được. Nhưng dù Hoa Vịnh có hợp ý anh đến đâu, liên quan đến đánh dấu vĩnh viễn, Thịnh Thiếu Du cũng không khỏi do dự. Trong suốt thời gian qua, anh chỉ mải mê tận hưởng sự ấm áp và đồng hành của Hoa Vịnh, chưa từng nghiêm túc nghĩ đến tương lai, càng không nói đến việc thực sự quyết tâm.
Ở đầu dây bên kia, Lý Bách Kiều cũng im lặng, cảm thấy lành ít dữ nhiều. Một đóa hoa lan xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải một Beta có ý đồ xấu thôi thì cũng khó mà bảo toàn thân thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!