Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Cứ như vậy lại nửa tháng trôi qua.

Cuộc sống chung trong sáng và ngọt ngào như mật ong khiến Thịnh Thiếu Du rạng rỡ. Mặc dù dự án "Kéo Gen" vẫn chưa có tiến triển, danh sách thanh trừng của Thẩm Văn Lang cũng bặt vô âm tín, nhưng dạo gần đây Thịnh Thiếu Du lại hiếm khi nổi giận.

Mặt khác, kế hoạch nghe lén của Trần Phẩm Minh đang diễn ra khá thuận lợi. Mặc dù ban đầu có chút hoảng hốt khi suýt bị chính chủ phát hiện, nhưng nhìn chung vẫn không có gì trắc trở.

Chỉ tiếc là Hoa Vịnh tuy có tham gia nhiều cuộc họp cấp cao cùng Thẩm Văn Lang, nhưng nội dung cuộc họp không liên quan đến bí mật cốt lõi. Chủ yếu vẫn là một số cuộc thảo luận nội bộ về mặt hành chính, không liên quan nhiều đến dự án nghiên cứu khoa học.

Trần Phẩm Minh vừa thất vọng vừa sốt ruột, đã hơn hai mươi ngày kể từ khi Thịnh Thiếu Du giao nhiệm vụ cho anh ta, cứ tiếp tục như vậy, anh ta sợ mình sẽ trắng tay trở về.

Ngày 24 tháng 5 là ngày đầu tiên của mùa hè năm nay, cũng là ngày tròn một tháng Trần Phẩm Minh đặt máy nghe lén vào cặp của Hoa Vịnh.

Ngày hôm đó nắng đẹp, nhưng đối với Thịnh Thiếu Du lại là một ngày thảm họa.

Buổi sáng, Hoa Vịnh vẫn làm bữa sáng kiểu Trung Quốc mà anh không thích lắm nhưng đã quen, gồm sữa đậu nành, bánh bao nhỏ,... Trước khi ra khỏi nhà, Thịnh Thiếu Du vẫn ôm cậu hôn một nụ hôn dài và ẩm ướt, sau đó họ nói với nhau "đi đường cẩn thận".

Hoa Vịnh vừa hôn xong vẫn chưa hết thở dốc, đỏ mặt vịn cửa hỏi Thịnh Thiếu Du: "Tối nay anh muốn ăn gì?"

Mấy hôm trước, Giang Hộ có một trận mưa lớn, Hoa Vịnh không mang ô nên bị ướt mưa, về nhà bị sốt nhẹ, Thịnh Thiếu Du dỗ dành cậu uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn không thấy đỡ. Đóa hoa lan yếu ớt không thể kiểm soát được việc giải phóng pheromone. Mấy ngày nay, mùi hoa trong nhà đặc biệt nồng nàn, mỗi ngày Thịnh Thiếu Du về nhà đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát đó.

"Không phải không khỏe sao? Còn nấu cơm làm gì? Anh gọi đồ ăn mang về, được không?"

"Không được." Đóa hoa lan ngày thường mềm yếu đến không thể mềm yếu hơn, khi bị ốm lại trở nên cứng đầu: "Em muốn nấu."

Thịnh Thiếu Du đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Canh cá đi, món em nấu tuần trước, rất ngon." Anh dừng lại một chút: "Nhưng hôm nay để anh rửa bát nhé." Hoa Vịnh lập tức cười, nhẹ nhàng nói: "Được ạ." Sau đó cậu quay người bước vào thang máy, vẫy tay với Thịnh Thiếu Du: "Vậy tối gặp."

Thịnh Thiếu Du đúng lúc nhận được một cuộc gọi nên không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ với cậu.

Có lẽ không nên như vậy, nếu biết Hoa Vịnh sẽ không bao giờ trở về nhà nữa, Thịnh Thiếu Du nhất định sẽ nghiêm túc giữ cậu lại, nói với cậu "tối gặp", hoặc là không cho cậu ra ngoài.

Nhưng Thịnh Thiếu Du không có khả năng tiên tri, nên anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mặc cho cửa thang máy từ từ đóng lại. Trong tầm mắt, đoá hoa lan bấm nút xuống tầng, rời khỏi nhà, rồi không bao giờ quay trở lại nữa.

11 giờ 20 phút tối, Trần Phẩm Minh nhận được điện thoại của sếp. Thịnh Thiếu Du yêu cầu anh ta lập tức tìm người điều tra tung tích của Hoa Vịnh.

"Em ấy không trả lời tin nhắn từ chiều nay, tôi đã gọi điện cho em ấy lúc 6 giờ nhưng điện thoại đã tắt máy, đến giờ vẫn không liên lạc được, cũng không thấy về nhà." Giọng Thịnh Thiếu Du rất bình tĩnh, nhưng Trần Phẩm Minh đã theo anh nhiều năm, vẫn nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của anh: "Em ấy thường về nhà lúc 5 giờ 30, dù có tăng ca cũng sẽ báo trước. Tôi vừa gọi cho Thẩm Văn Lang, cũng tắt máy. Trần Phẩm Minh, gần đây HS có động tĩnh gì không?

Thẩm Văn Lang không phải là gây ra chuyện gì, cả công ty bị bắt hết rồi chứ?" Nghe giọng điệu này, nếu công ty của Thẩm Văn Lang thực sự bị bắt hết, Thịnh Thiếu Du chắc chắn sẽ lập tức đi bảo lãnh cho Hoa Vịnh, tiện thể giúp cậu nghỉ việc.

Nhưng tập đoàn HS đang phát triển, chủ tịch Thẩm Văn Lang là người có nhân phẩm tốt, đứng đầu trong danh sách mười doanh nhân trẻ tiêu biểu của Giang Hỗ năm ngoái, đương nhiên sẽ không có chuyện vì làm việc xấu xa mà bị bắt.

Nhưng nghe những lời suy đoán ngày càng lo lắng của Thịnh Thiếu Du, trong lòng Trần Phẩm Minh đột nhiên trỗi lên một ý nghĩ khiến anh ta lạnh sống lưng, buột miệng nói: "Thịnh tổng, có lẽ thư ký Hoa đã xảy ra chuyện."

Tim Thịnh Thiếu Du đập thình thịch như bị nước sôi dội vào, anh cố gắng giữ bình tĩnh, trầm mặt hỏi: "Em ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

Trần Phẩm Minh run rẩy kể lại toàn bộ sự việc về máy nghe lén hôm đó.

Thịnh Thiếu Du siết chặt điện thoại đến mức kêu răng rắc, anh nghiến răng im lặng một lúc rồi mới nói: "Đi điều tra."

Hai chữ lạnh lùng như đang nhai đá lạnh, khiến cho Trần Phẩm Minh toát mồ hôi lạnh. Cúp điện thoại, anh ta lập tức tìm thám tử tư và gọi điện cho cảnh sát quen biết.

Nhưng không hiểu sao, một người sống sờ sờ như Hoa Vịnh lại biến mất không dấu vết.

Camera giám sát ở cổng chính của tập đoàn HS đã quay rõ cảnh cậu tan làm đúng 5 giờ, sau đó lên một chiếc xe taxi ở cổng, nhưng chiếc xe taxi đó không đi theo lộ trình thông thường mà đi lòng vòng, sau khi đi vào một con hẻm nhỏ không có camera giám sát thì không xuất hiện nữa.

Cảnh sát điều tra ra chiếc xe đó là xe ăn cắp, biển số giả, chủ xe đã báo cảnh sát từ một năm trước, vụ việc vẫn đang được điều tra.

Mỗi năm trên thế giới có hơn tám triệu người mất tích. Nhưng Giang Hỗ là nơi an ninh tốt, Thịnh Thiếu Du nằm mơ cũng không ngờ chuyện mất tích lại liên quan đến mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!