Editor: Gấu Gầy
Hoa Vịnh quang minh chính đại đứng bên giường, xoa bóp đầu, cổ, lưng, vai của Thịnh Thiếu Du... Dưới sự trơn mượt của dầu massage, cậu có thể vuốt nhẹ dọc theo xương sống của Thịnh Thiếu Du, đếm từng đốt một, những ngón tay thon dài vô tình hay cố ý lướt qua một chỗ nhô lên rõ ràng ở phía sau cổ, đó là mỏm gai của đốt sống cổ thứ bảy.
Dù là Alpha hay Omega, tuyến thể mỏng manh nhất của họ đều nằm dưới lớp da bao phủ mỏm gai này.
Mùi hoa lan trong phòng nồng nặc hơn một chút, hòa quyện với mùi hương gỗ gần giống với mùi hương của "Tuý Chi" đang thịnh hành trên thị trường, hương thơm ngào ngạt như đang ở giữa chợ hoa.
Mà thứ đang nhẹ nhàng rung động dưới lòng bàn tay cậu chính là nguồn gốc của mùi hương say đắm lòng người đó, còn quyến rũ hơn cả "Tuý Chi" hay bất kỳ mùi hương nào khác.
Hoa Vịnh massage khoảng bốn mươi phút, từ đầu đến chân của Thịnh Thiếu Du, cuối cùng lại ấn thêm hai cái gần huyệt hoàn khiêu của anh, cảm giác tê dại đau nhức khiến Thịnh Thiếu Du không khỏi rên lên một tiếng. Hoa Vịnh lập tức dừng tay, nhẹ nhàng đẩy vai Thịnh Thiếu Du, nhỏ giọng nói: "Anh Thịnh ơi, em ấn xong rồi."
Thịnh Thiếu Du ngồi dậy, mái tóc thường ngày luôn được chải gọn gàng giờ đã rối bù, khiến anh trông dễ gần hơn, cũng không còn dữ dằn như trước.
"Ấn tốt lắm." Thịnh Thiếu Du nói: "Kỹ thuật viên Hoa có thể hành nghề được rồi."
Hoa Vịnh cười cười, đôi tay dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng bóng loáng, nhưng vẫn không sáng bằng đôi mắt: "Cảm ơn anh Thịnh."
Thịnh Thiếu Du lại muốn hôn cậu, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh kéo cậu lại gần: "Cảm ơn anh cái gì?"
"Cảm ơn anh đã chịu làm đối tượng thực hành cho em."
Thịnh Thiếu Du cười: "Anh rất vinh dự được làm đối tượng của em."
Bốn cánh môi lại gần nhau, dừng lại giữa không trung trước khi chạm vào, như những tâm tư hay những khúc mắc chưa được giải đáp và quyết định: "Em định cảm ơn anh thế nào?"
Hoa Vịnh lại chủ động thêm một lần, chóp mũi thanh tú nhẹ nhàng chạm vào má Thịnh Thiếu Du, mở miệng hôn anh, hôn ra âm thanh ướt át khiến người ta đỏ mặt.
Khi tách ra, giữa môi vẫn còn vương sợi chỉ bạc, màu sắc con ngươi của Hoa Vịnh đã sâu hơn một chút, dưới ánh đèn, lòng trắng hơi ngả xanh. Thịnh Thiếu Du giữ vai cậu, ấn cậu xuống giường massage. Hoa Vịnh bất ngờ, loạng choạng một chút, ngã ngồi xuống giường, ngẩng mặt gọi anh: "Anh Thịnh."
Thịnh Thiếu Du bị cậu nhìn đến bốc lửa, nhưng lại không thể quá vội vàng, sợ làm cậu hoảng, chỉ "Ừm" một tiếng.
"Em đi rửa tay." Hoa Vịnh đẩy anh ra đứng dậy, động tác nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng lại nhanh đến mức Thịnh Thiếu Du không thể nắm bắt.
Đợi cậu rửa tay xong đi ra, Thịnh Thiếu Du đã mặc áo choàng ngủ, dựa vào mép giường xem sách massage và ghi chú cẩn thận của Hoa Vịnh.
"Học chăm chỉ đấy."
Hoa Vịnh gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nói với anh: "Đã quyết định làm thì phải làm đến cùng, nhất định phải nghiêm túc." Đôi môi cậu vẫn còn rất đỏ, Thịnh Thiếu Du mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng vì bị mình mút mát, hỏi cậu: "Hôn cũng phải nghiêm túc sao?"
Hoa Vịnh liền đỏ mặt: "Ừm."
"Vậy còn yêu đương thì sao?" Thịnh Thiếu Du ung dung hỏi Hoa Vịnh: "Thế nào mới gọi là nghiêm túc? Phải hướng đến việc kết hôn sao?"
Vẻ mặt ngại ngùng của Hoa Vịnh bỗng nhiên lạnh xuống, trở nên bình tĩnh. Như thể cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Thịnh Thiếu Du, đôi môi đỏ mọng mím chặt, vì không biết trả lời thế nào nên đành im lặng.
Hoa Vịnh làm gì cũng nghiêm túc, bánh quy tự làm không thua kém gì bánh mua ở tiệm, không biết massage nhưng cũng sẵn lòng học hỏi nghiêm túc. Yêu đương với Thịnh Thiếu Du cũng vậy, họ nghiêm túc tìm hiểu lẫn nhau, nghiêm túc vun đắp tình cảm, nghiêm túc bắt đầu từ những nụ hôn cơ bản nhất, không vượt quá giới hạn.
Thịnh Thiếu Du vốn còn lo lắng Hoa Vịnh yêu đương quá nghiêm túc, nhất định phải hướng đến một kết quả, điều này sẽ khiến anh, người chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cảm thấy áp lực.
Nhưng lúc này không nhận được câu trả lời như mong đợi, không hiểu sao Thịnh Thiếu Du lại hơi khó chịu. Như thể nếu Hoa Vịnh không chịu lấy anh, thì Thịnh Thiếu Du đang cùng cậu nghiêm túc yêu đương sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Cuối tuần này, họ cùng nhau làm bánh quy vị cacao ở nhà. Nhưng vì mải mê hôn nhau nên đã nướng khét hai mẻ. Đến khi cho mẻ thứ ba vào lò, Hoa Vịnh quyết tâm ngồi xổm bên cạnh lò nướng chờ đợi, Thịnh Thiếu Du đi tới sờ mặt cậu, cậu lập tức như gặp phải kẻ thù, ngẩng mặt lên làm nũng, dịu dàng nói: "Anh Thịnh à, bột mì và bơ đều hết rồi, nếu cứ như vậy, anh sẽ không có bánh quy để ăn đâu."
Thịnh Thiếu Du vừa tức vừa buồn cười: "Sờ một cái cũng không được sao?"
"Không được." Hoa Vịnh nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: "Anh làm vậy em sẽ phân tâm."
Nhưng Thịnh Thiếu Du lại bỏ ngoài tai, anh không muốn ăn bánh quy, chỉ muốn sờ đóa hoa lan biết làm bánh quy này. Ngón tay cứ cọ cọ vào đường viền hàm dưới của Hoa Vịnh, hài lòng nhìn Hoa Vịnh đỏ mặt đến tận cổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!