Editor: Gấu Gầy
Đừng nói tài xế, ngay cả Thịnh Thiếu Du cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Đầu óc anh nóng lên, chạy một mạch đến dưới tòa nhà căn hộ, nhưng lại phát hiện mình không có thẻ ra vào.
May là quản gia trực ca nhận ra anh, lập tức quẹt thẻ mở cửa. Quản gia Beta cố nén sự ngạc nhiên chào hỏi Thịnh Thiếu Du: "Thịnh tiên sinh, buổi tối tốt lành."
Thịnh Thiếu Du vẫn chưa hết thở dốc, gật đầu với anh ta, hỏi: "Vị tiên sinh ở nhà tôi đã về chưa?"
"Hả?" Quản gia suy nghĩ một chút rồi nói: "À, ý anh là Hoa tiên sinh phải không? Đã về rồi."
"Một mình?"
"Ừm, một mình." Quản gia nói: "Có một chiếc xe đưa cậu ấy về, nhưng đã đi rồi, chỉ có mình cậu ấy lên lầu."
Hoa Vịnh đã về nhà, không có ở ngoài qua đêm.
Thẩm Văn Lang đưa cậu đi dự tiệc riêng thì sao chứ? Sau khi công việc xã giao kết thúc, đóa hoa lan mệt mỏi vẫn muốn trở về rừng, trở về lãnh địa của anh thôi.
Trái tim đang đập loạn vì chạy bộ cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Cơn bốc đồng qua đi, Thịnh Thiếu Du chợt cảm thấy chán nản. Anh nghi ngờ mình bị điên rồi. Chỉ vì lo lắng cho một Omega mà mình còn chưa từng hôn, lại mặc áo mỏng chạy giữa trời đêm gió lạnh.
Chẳng lẽ ăn nhiều bánh quy, nhận nhiều mẩu giấy trẻ con thì sẽ thực sự biến thành học sinh tiểu học?
Thấy sắc mặt anh thay đổi thất thường, quản gia chủ động hỏi: "Hình như vị tiên sinh kia say rồi, chưa chắc đã mở cửa cho anh, Thịnh tiên sinh có muốn lên không? Tôi quẹt thẻ cho."
"Không cần đâu." Thịnh Thiếu Du nói: "Anh cứ làm việc của mình đi, cảm ơn."
Anh quay người, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nơi chứng minh cho sự quan tâm ngu ngốc của mình, nhưng điện thoại rung lên, là Hoa Vịnh.
"Thịnh tiên sinh." Đầu dây bên kia, giọng nói của cậu rất rõ ràng, chỉ nghe giọng thôi thì không thể nhận ra cậu đã say, chỉ là giọng điệu có chút mơ hồ khiến âm thanh càng thêm trong trẻo: "Anh vừa gọi cho tôi sao? Tôi để chế độ im lặng, giờ mới thấy. Có chuyện gì không?"
"Không có gì." Thịnh Thiếu Du nói. Anh bấm nút xuống tầng hầm, muốn tài xế đến đón.
Tiếng nước chảy ở đầu dây bên kia đột nhiên dừng lại. Thịnh Thiếu Du tưởng tượng cậu đã tắm xong, sấy khô tóc, đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, cúi đầu nói chuyện điện thoại với mình. Đầu óc đã nguội lại dường như lại nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đợi thang máy.
"Thịnh tiên sinh." Omega có mùi hoa lan, người khiến anh phải lo lắng vô ích lại gọi anh bằng âm thanh mềm mại.
"Sao vậy?"
"Thứ Hai tuần sau anh muốn ăn bánh quy vị gì?" Cậu hỏi.
Thịnh Thiếu Du không muốn ăn bánh quy, nhưng càng không muốn để Hoa Vịnh biết rằng anh không thích, sợ đóa hoa lan tự trọng cao này biết được sẽ thất vọng và không gửi nữa.
Thịnh Thiếu Du bực bội vò đầu, chưa nghĩ ra vị gì thì thang máy đã đến.
"Thịnh tiên sinh?" Hoa Vịnh e dè hỏi: "Anh đã chọn được vị chưa?" Thấy Thịnh Thiếu Du vẫn không trả lời, không hiểu sao cậu bỗng cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Hay là, cuối tuần này nếu rảnh, anh có muốn làm cùng tôi không?"
...
Quản gia đứng trước thang máy nhìn thang máy đang đi xuống tầng hầm nhanh chóng đi lên, đến sảnh tầng một thì "ting—" một tiếng mở cửa.
Thịnh Thiếu Du quay lại, quản gia không khỏi ngạc nhiên "Ơ" một tiếng.
Thịnh Thiếu Du vừa nghe điện thoại vừa làm động tác quẹt thẻ. Khu chung cư này an ninh nghiêm ngặt, phải quẹt thẻ từng người, không có thẻ thì không lên được, quản gia thấy vậy lập tức quẹt thẻ thang máy cho anh.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, sau đó đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!