Editor: Gấu Gầy
Hành lý của Hoa Vịnh rất ít, công ty chuyển nhà mà Thịnh Thiếu Du gọi đến không phát huy được tác dụng gì, bốn người đàn ông lực lưỡng khiêng hai vali, mười phút là xong hết.
Chủ nhà là một Omega nữ trung niên, khi đến mở cửa thì bực bội lắc lắc chùm chìa khóa, quan sát Thịnh Thiếu Du đang đứng bên cạnh Hoa Vịnh, ánh mắt nhìn Hoa Vịnh vừa khinh bỉ vừa ghen tị.
Đúng là người đẹp có khác, mới ba tháng mà Alpha giúp chuyển nhà đã đổi sang người mới, không chỉ đều là cấp S mà trông còn rất giàu có!
Nếu không phải đã nhận tiền bịt miệng, bà ta thật sự rất muốn vạch trần Hoa Vịnh, Omega này thật sự rất lăng nhăng, rất mờ ám! Thuê nhà mà lại không bao giờ ở, hơn nữa ba tháng trước, người giúp cậu xách vali chuyển vào rõ ràng là một Alpha cao lớn đẹp trai khác!
Căn hộ nhỏ trong miệng Thịnh Thiếu Du thực ra không hề nhỏ chút nào. Nhìn bằng mắt thường diện tích cũng phải hơn ba trăm mét vuông, sáng sủa rộng rãi, tốt hơn căn phòng Hoa Vịnh thuê trước đó gấp vạn lần.
Vào cửa, nhìn thấy toàn cảnh của "căn hộ nhỏ" này, Hoa Vịnh càng thêm do dự, cậu mấy lần định nói lại thôi, như thể đã mơ một giấc mơ mà chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy xa xỉ.
Thịnh Thiếu Du chỉ đạo công ty chuyển nhà để hành lý của Hoa Vịnh vào phòng chứa đồ, rồi dựa vào cửa chào tạm biệt đóa hoa lan trông có vẻ do dự.
"Muộn rồi, tôi đi trước đây."
"Thịnh tiên sinh." Hoa Vịnh lập tức gọi anh lại, chần chừ một lúc mới nói: "Chỗ này, có phải hơi rộng quá không?"
Thịnh Thiếu Du mỉm cười với cậu, biểu cảm có chút kiêu ngạo: "Ai cũng chê nhỏ chứ không chê to, sao đến lượt cậu thì ngược lại?"
Hoa Vịnh cúi đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tôi thấy chỗ này không chỉ ba vạn."
"Dù có bao nhiêu cũng đang bỏ trống, chi bằng cậu đến ở, còn có thể thêm chút sinh khí cho tôi."
Hoa Vịnh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo, vừa tin tưởng vừa biết ơn. Dường như cậu đã chấp nhận lý do này, nhẹ nhàng cười với Thịnh Thiếu Du, càng toát lên vẻ ngây thơ của một thanh niên chưa trải sự đời: "Cảm ơn Thịnh tiên sinh."
"Thôi đi, đừng cảm ơn nữa, nghe đến chai cả tai rồi." Thịnh Thiếu Du vừa cười vừa xoa đầu cậu. Cậu lúng túng lùi lại nhưng không tránh được, nên đành đứng yên ngoan ngoãn để Thịnh Thiếu Du xoa đầu như xoa một con thú nhỏ.
Tối hôm đó, Thịnh Thiếu Du ngủ rất ngon, giống như vừa có được một báu vật vô giá, vui mừng như thể nó được cất giữ trong một cái két mà chỉ mình anh có mật mã và chìa khóa.
Lần gặp lại Hoa Vịnh là tại một bữa tiệc tối thương mại vài ngày sau đó.
Chủ tịch hội thương mại Giang Hộ sắp mãn nhiệm, cách đây không lâu chủ tịch cũ đột ngột qua đời, vị chủ tịch mới chắc chắn sẽ lên đã tổ chức một buổi giao lưu, mời những người nắm quyền thực sự của tất cả các doanh nghiệp thành viên đến dự.
Bữa tiệc mang danh gia đình này thực chất là muốn các doanh nhân nổi tiếng ở Giang Hộ công khai đứng về một phe.
Chủ tịch cũ và vị chủ tịch mới này bất hòa đã lâu, trước đây trong hội thương mại rất ít người chịu đến dự tiệc của tân chủ tịch. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, chủ tịch cũ mất rồi, ảnh hưởng một thời hô mưa gọi gió cũng tan thành mây khói.
Hôm nay, bữa tiệc của tân chủ tịch gần như quy tụ tất cả những nhân vật tiếng tăm trên thương trường Giang Hộ. Trong đó, tất nhiên cũng có Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lang.
Thịnh Thiếu Du khoác tay Thư Hân bước vào, vừa nhìn đã thấy Hoa Vịnh đang ngồi bên cạnh Thẩm Văn Lang. Sắc mặt anh trầm xuống, nhưng lập tức lại nở nụ cười giả tạo trên thương trường, bắt tay chào hỏi những người đến chào hỏi mình.
Có lẽ vì cùng ngành nghề, lại cùng độ tuổi, nên chỗ ngồi của Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lang rất gần nhau. Sau khi ngồi xuống, Hoa Vịnh nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên chào hỏi: "Thịnh tiên sinh."
Thịnh Thiếu Du gật đầu với cậu, mỉm cười: "Cậu cũng ở đây à."
Hôm nay Hoa Vịnh ăn mặc rất chỉnh tề, một bộ vest màu xám bạc, phối với trâm cài áo hình đá quý không biết của nhà thiết kế nào, phần chính của trâm cài là một bông hoa hình dáng kỳ lạ, có lẽ là một loài lan hiếm gặp. Chỉ cần ngồi yên lặng cũng đủ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
So với Hoa Vịnh, Thẩm Văn Lang mặc vest đen ngồi bên trái cậu trông rất chướng mắt. Tên sói hôi đểu cáng đã mặc đồ đen mà còn lạnh lùng, ai không biết còn tưởng hắn đến dự đám tang của chủ tịch cũ.
Đây là lần đầu tiên Thư Hân cùng Thịnh Thiếu Du tham dự một sự kiện chính thức, cô rất phấn khích, thấy đối diện có một Omega xinh đẹp quen mặt, tim không khỏi đập mạnh.
Hoa Vịnh ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh. Nhìn từ xa, làn da cậu trắng đến mức gần như trong suốt, trên mặt không hề có lỗ chân lông. Khác với vẻ đẹp được tô vẽ bằng lớp trang điểm, cậu đẹp một cách tự nhiên, trên mặt lại toát lên vẻ ngây thơ hiếm có, đúng là một đại mỹ nhân không biết mình đẹp.
Thư Hân thở dài trong lòng, âm thầm tính toán, gặp phải cậu, liệu cô còn bao nhiêu phần thắng.
Đến phần nâng ly chúc mừng, Thẩm Văn Lang lấy cớ uống thuốc cảm không uống được rượu, bảo Hoa Vịnh thay mình. Hoa Vịnh lập tức cầm ly đứng dậy, nở nụ cười ngượng ngùng với từng người đến chúc rượu. Đóa hoa lan này rõ ràng không giỏi giao tiếp, giọng nói mềm mại, thường thì chưa nói được mấy câu chúc rượu đã uống hết một ly đầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!