Chương 104: Mười câu chuyện cổ tích của Hoa Vịnh - Khách Sạn Cáo (Hoàn thành)

Editor: Gấu Gầy

Thuộc hạ còn chưa kịp trả lời, Thịnh Thiếu Du đã nhìn thấy Thẩm Văn Lang ở phía xa.

Hai loài động vật ăn thịt hùng bá một phương nhìn nhau không chút nhường nhịn, ánh mắt như tóe lửa.

Thẩm Văn Lang khoanh tay, cười nhạt: "Xem nào, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là con mèo lớn đến ở khách sạn còn mặt dày xin giảm giá."

Thịnh Thiếu Du cười lạnh đáp trả: "Sói Vương? Cơn gió độc nào đưa anh đến đây vậy?" Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Thẩm Văn Lang, rồi dừng lại trên người Cao Đồ: "Nghe nói gần đây anh mới kiếm được một chú thỏ để chơi? Đây là... dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo? Sao không đến địa bàn của mình?" Anh thản nhiên hỏi một loạt câu, cuối cùng "ồ" lên một tiếng, chế nhạo: "Tôi quên mất, khu vực của các anh chẳng có khách sạn nào ra hồn."

"Ai thèm kiếm thỏ về chơi!" Thẩm Văn Lang nhảy dựng lên: "Đây là vợ của tôi!"

"Thỏ và sói?" Thịnh Thiếu Du cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt mỉa mai: "Ừm, cũng xứng đôi đấy."

– Thỏ và sói thì sao? Phạm pháp à!

– Con mèo to xác chết tiệt, lo chuyện của mình đi! Coi chừng sau này ngày nào cũng bị cáo cưỡi!

Thẩm Văn Lang nghiến răng nghiến lợi, đưa tay xoa xoa đôi tai thỏ cụp xuống vì tự ti của Cao Đồ, dỗ dành: "Bảo bối à, đừng để ý đến hắn. Miệng mèo không mọc được ngà voi, con hổ đó bị điên rồi."

"Nói về trạng thái thần kinh thì tôi chắc chắn không bằng Sói Vương anh rồi." Thịnh Thiếu Du lạnh nhạt đáp trả: "Ít nhất, tôi sẽ không mang một con thỏ về hang sói để làm áp trại 'phu nhân'."

Đúng là méo thể nhịn được nữa.

Vốn đã lo Thỏ Con bị hoảng sợ, Thẩm Văn Lang càng thêm tức giận, hắn nhe nanh ra, nhanh như chớp lao đến đấm thẳng vào mặt Thịnh Thiếu Du.

Thỏ Con hoảng hốt: "Thẩm tổng, đừng—" Giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn cổ tay sói yêu bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại.

Thẩm Văn Lang thầm mắng trong lòng: Mẹ kiếp, giận quá mất khôn, quên mất chỗ này còn có con cáo mê trai! Nó còn điên hơn con mèo lớn kia nhiều.

Thẩm Văn Lang từ bỏ ý định đánh nhau, biểu cảm đau răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn con Cáo.

Trên mặt Hoa Vịnh lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Thẩm tổng, xin, xin anh đừng gây chuyện."

Thẩm Văn Lang: Đậu má! Nó diễn sâu y như tiền của nó vậy!

Thịnh Thiếu Du quay đầu lại, lúc này mới để ý đến con cáo yếu đuối xinh đẹp đang đứng bên cạnh Sói Vương.

Anh tự hỏi mình chưa bao giờ để ý đến khuôn mặt của kẻ khác, nhưng lúc này không khỏi ngạc nhiên.

Con cáo này đẹp thật!

Lông trắng như tuyết, đôi mắt hạnh sáng long lanh, sống mũi cao, dưới chóp mũi nhỏ nhắn là đôi môi đỏ mọng vừa phải.

Cao nhỏ mặc một bộ vest màu nâu đỏ, có thể thấy chất liệu vải rất tốt, dưới ánh đèn sáng trưng của sảnh khách sạn sang trọng, cả người cậu tỏa sáng rực rỡ.

Thịnh Thiếu Du nhận thấy, quần của Cáo nhỏ được thiết kế đặc biệt, cái đuôi trắng muốt thò ra từ phía sau, vểnh cao lên.

Con vật nhỏ bé đáng thương, sợ đến mức đuôi dựng đứng lên, chắc là hoảng lắm?

Ánh mắt anh lại dừng trên khuôn mặt Cáo nhỏ.

Vẻ nhút nhát trên khuôn mặt Hoa Vịnh khiến trái tim Thịnh Thiếu Du như bị ai đó cào một cái, đau nhói.

Thật là một sinh vật xinh đẹp, kiêu hãnh nhưng yếu đuối.

"Tôi gây chuyện đấy, cậu làm gì được tôi?"

Con sói thối không biết thương hoa tiếc ngọc kia vẫn đang nhe nanh múa vuốt với Cáo nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!