Chương 102: Mười câu chuyện cổ tích của Hoa Vịnh: Chàng tiên cá (Bắt Giữ)

Editor: Gấu Gầy

Nụ hôn nồng nàn, sự trao đổi nhiệt độ giữa môi răng khiến Thịnh Thiếu Du có cảm giác nóng ran.

Dù kỳ mẫn cảm vừa mới qua, nhưng hương lan thanh mát vẫn khiến máu anh sôi sục, tâm hồn rung động, dục vọng trỗi lên.

Thịnh Thiếu Du tự nhận mình không phải loại người bị sắc đẹp làm mờ lý trí, nhưng chàng trai đang đè lên người hôn anh lại mang vẻ đẹp lộng lẫy như tranh của trường phái Raphael, khiến anh như lạc vào giấc mộng.

Hai tay bị giữ chặt trên đầu, đôi môi bị cắn mút ướt sũng. Thịnh Thiếu Du cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe lời, toàn thân mềm nhũn nóng ran.

Bàn tay lạnh hơn người thường vuốt ve eo anh, mân mê đường nét săn chắc.

"Đẹp thật." Hoa Vịnh liếm môi, hài lòng nói.

"Buông tôi ra." Thịnh Thiếu Du khàn giọng, co gối đập mạnh vào bụng đối phương, nhưng lại chạm phải mảng cơ cứng như đá.

Dưới khuôn mặt mỏng manh xinh đẹp kia là một cơ thể mạnh mẽ đến kinh người.

Cảm nhận được sự nguy hiểm, ánh mắt Thịnh Thiếu Du tối sầm lại, động tác càng thêm quyết liệt.

"Biến đi!"

"Không được." Hoa Vịnh lại cúi xuống, vừa cười vừa liếm vành tai anh, "Năm đó không phải anh đã nói sao? Anh nói muốn gặp em sớm hơn, bảo em hãy đến sớm. Bây giờ, em đã đến rồi, nhưng anh lại quên hết. Anh Thịnh thật không công bằng với em."

Giọng cậu dịu dàng, mang theo chút oán trách. Ánh mắt thẳng thắn nồng nhiệt khiến người ta khó hiểu, nhưng tình yêu và khát khao trong đó lại không hề giả dối.

"Anh đã hứa sẽ cho em một đôi chân, bây giờ, có còn tính không?"

– Cho cậu ta một đôi chân?

– Con cá này nửa đêm lẻn vào phòng người ta quấy rối tình dục, rốt cuộc cậu ta đang nói gì vậy?

"Cho em đi." Cậu cúi đầu, lại muốn hôn anh.

"Cút – Ưm."

Áo choàng ngủ của Thịnh Thiếu Du có độ dài vừa phải, che phủ đến mắt cá chân. Áo lụa màu xám đậm ôm lấy cơ thể anh, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon. Cổ áo kín đáo, thắt lưng được buộc chặt, khiến anh dù đang ngủ vẫn toát lên vẻ chỉnh tề nghiêm nghị.

Nhưng con cá biến thái kia lại dùng cái đuôi đáng lẽ phải đem đi hầm canh linh hoạt vén vạt áo ngủ bằng lụa lên, tự ý cọ vào bắp chân trần của anh.

"Đã hứa với người ta rồi, sao có thể quên được chứ?"

Đôi môi càn rỡ áp lên cằm Thịnh Thiếu Du, hôn lên cổ, ngậm lấy yết hầu anh, làm nũng: "Anh Thịnh à, mau nhớ lại đi, được không?"

Được cái con khỉ!

Mẹ kiếp!

Tình huống gì thế này!?

Thịnh Thiếu Du từ khi sinh ra đến giờ chưa từng chịu thiệt như vậy! Anh đang bị một con cá quấy rối tình dục trong phòng ngủ của mình?!

Nhớ lại? Nhớ lại cái gì?

Hương lan thanh mát như lời nhắc nhở, lại như cám dỗ thoang thoảng quanh chóp mũi, quấn quýt và mơn trớn, khiến anh cảm thấy toàn thân vô lực.

Cái đuôi cá kia rất giảo hoạt, cảm giác trơn trượt khiến Thịnh Thiếu Du không khỏi rùng mình.

Anh dường như đang trải qua một kỳ mẫn cảm khác thường.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!