Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

"Hay khóc, mắt phải to tròn, long lanh ướt át, môi đỏ một chút, mặt phải thon, phải xinh đẹp, da phải trắng..."

Căn phòng riêng rất lớn, điều hòa cũng được bật rất thấp. Thế nhưng, người phục vụ đứng ở góc khuất vẫn không nhịn được mồ hôi túa ra. Hắn là một Alpha kém chất lượng, dù đã làm việc ở câu lạc bộ cao cấp này hơn một năm, tự cho mình đã từng trải, nhưng chưa bao giờ ở chung một phòng với nhiều Omega da trắng xinh đẹp đỉnh cao như vậy.

Thư ký nhanh chóng đọc xong bản tóm tắt tài liệu, xem kỹ từng trang, rồi ngẩng đầu lên đối chiếu với hàng Omega đang quỳ ngay ngắn. Sau khi xác nhận ba lần, anh ta mới đưa tài liệu giấy trên tay cho vị khách hàng trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa, cung kính nói: "Người cậu chủ muốn tìm, tổng cộng có ba mươi hai người, đều ở đây cả."

Bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài lật lật tài liệu, phát ra một tiếng cười khẩy khinh thường, không hề che giấu mà đánh giá: "Gu thẩm mỹ quá tệ."

Thư ký bên cạnh phụ họa: "Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ yêu đương, chỉ qua lại với những Omega trẻ đẹp. Nói là qua lại kỳ thực cũng chỉ là bạn giường, thời gian mỗi người ở bên cạnh anh ấy cũng không dài. Nhưng gu thẩm mỹ của anh ấy lại rất nhất quán, có người từng nói đùa rằng, chọn người theo kiểu anh ấy, thực ra cũng là một dạng chung tình."

Vị khách hàng trẻ tuổi không nói gì, nhưng thư ký đã làm việc bên cạnh cậu nhiều năm, năng lực quan sát rất tốt.

Anh ta chú ý nhận ra ánh mắt của khách hàng rơi vào góc trên bên phải của trang tài liệu.

Tài liệu là do thư ký tự tay sắp xếp, ghi chép chi tiết tất cả thông tin của những Omega đã từng qua lại với Thịnh Thiếu Du. Góc trên bên phải chính là thời gian qua lại.

Chưa đợi vị khách hàng lên tiếng hỏi, thư ký vàng đã chủ động giải đáp thắc mắc: "Trong số nhiều người tình, người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất cũng chỉ nửa năm, tên là Tống Hoán Trình."

Một Omega trong góc nghe thấy tên mình, không nhịn được lén ngẩng đầu lên. Người ngồi chính giữa căn phòng trông rất khó gần, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ lén liếc một cái, nhưng vẫn bị bắt gặp.

Trong khóe mắt, một bàn tay cực kỳ xinh đẹp hơi nhấc lên, tùy tiện chỉ về phía hắn. Thư ký tinh ý, lập tức gọi tên hắn một lần nữa, nói: "Anh, lại đây."

Tống Hoán Trình có ngoại hình rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt với đuôi mắt hơi cụp xuống, trông rất vô tội và đa tình. Hắn mơ hồ biết mình bị gọi đến là vì chuyện với Thịnh Thiếu Du nhiều năm trước.

Xuất thân bình thường, đoạn tình sử với Thịnh đại thiếu gia, nói là qua lại, chi bằng nói là được bao nuôi.

Nhờ vào diện mạo, Tống Hoán Trình giờ đã là một idol khá nổi tiếng. Hôm nay hắn đột nhiên bị "mời" đến.

Có thể lăn lộn trong giới giải trí đương nhiên không phải kẻ ngốc. Tống Hoán Trình biết người có thể khiến nhiều người tình cũ của Thịnh Thiếu Du "tụ hội" đến đây chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Tống Hoán Trình có hơi sợ hãi nhưng không dám cãi lời, vừa run rẩy bước tới vừa thanh minh: "Tôi và Thịnh tổng đã chia tay từ lâu rồi, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc..."

Thanh niên ngồi trên ghế không để ý đến lời biện minh của hắn. Nhưng khác với hình dung tra tấn ép cung, đôi tay sống trong nhung lụa từ bé không cầm roi cũng chẳng cầm súng đạn. Những ngón tay thon dài như hành trắng đặt hờ trên đầu gối, đôi mắt mang theo ý cười nhìn sang, khiến Tống Hoán Trình đã quen nhìn những gương mặt xinh đẹp trong giới giải trí cũng không khỏi động lòng.

Vị khách quý khí chất bức người ngồi trên ghế, ôn tồn hỏi hắn: "Anh và anh ấy qua lại nửa năm à?" Giọng nói rất lười biếng và dịu dàng.

Mùi hương pheromone của thanh niên có địa vị cao kỳ thực không tính là nồng đậm. Nhưng có lẽ là do Omega đến quá gần, mùi hương pheromone lạnh lùng nhưng lại dễ ngửi đến bất ngờ đó khiến cơ thể hắn nóng lên.

Đây là bản năng phục tùng kẻ mạnh đến từ gen. Tống Hoán Trình càng sợ hãi hơn, cái lưỡi thường ngày hoạt bát lúc này như bị thắt nút, cúi gằm mặt xuống đáp: "Vâng... vâng ạ."

Giây tiếp theo, cằm bị người ta mạnh mẽ nắm lấy, Tống Hoán Trình bị ép ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt, vị tổ tông vừa hỏi hắn hơi nghiêng đầu, để lộ một góc miếng dán ức chế pheromone ở sau gáy.

Tống Hoán Trình đã gặp không ít Alpha cấp S đỉnh cao, nhưng chưa từng gặp ai dán miếng dán ức chế mà vẫn tỏa ra mùi hương pheromone bá đạo mạnh mẽ như vậy.

Bản năng sùng bái kẻ mạnh khiến Tống Hoán Trình rơi vào mâu thuẫn cực đoan, vừa hoảng sợ vừa khao khát được đến gần. Nước mắt sinh lý không ngừng lăn dài trên má, từng giọt rơi xuống sàn đá cẩm thạch. Phản ứng lộ liễu khiến chính Tống Hoán Trình cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, tim đập điên cuồng trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.

"Đừng vội khóc..." Kẻ gây chuyện nhỏ giọng nói: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết, Thịnh Thiếu Du rốt cuộc thích kiểu người như thế nào?"

...

Ba mươi hai Omega được hỏi từng người một, tuy số lượng đông đảo, nhưng vì ai nấy đều tâm phục khẩu phục, cực kỳ phối hợp, nên việc thẩm vấn diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, thanh niên mới xé miếng dán ức chế pheromone đã gần như vô dụng ở sau gáy ném vào thùng rác. Áp lực pheromone mạnh mẽ khiến người phục vụ Alpha đứng bên cạnh phải vịn tường loạng choạng, cố gắng chống đỡ để không bị ngã vì chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra, cúi người ôm thùng rác nói: "Tôi đi đổ rác cho ngài." Rồi chạy như bay ra khỏi phòng.

"Một tiếng sáu phút." Thanh niên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu nhìn thư ký đã chuẩn bị miếng dán ức chế cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!