Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng:
"Ngươi tưởng ta không biết? Mấy ngày nay ta vẫn luyện ngựa ở đây, ngươi cố tình tính đúng giờ kéo bọn chúng đến, để ta bắt gặp ngay lúc họ đang đánh ngươi, ngươi muốn ta thay ngươi ra mặt sao?"
Tiêu Hàn Lâm kinh ngạc.
Hắn tưởng không ai nhận ra kế đó của hắn…
"Đừng xem người khác là đồ ngốc." Thiếu nữ có vẻ không vui.
Nàng nhảy lên ngựa, vung dây cương rồi rời đi không chút do dự.
Hôm sau, tại trường luyện binh, Tiêu Hàn Lâm lại gặp thiếu nữ ấy, người khiến hắn cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Nàng bước thẳng tới trước mặt, kéo hắn tới nơi không người.
"Ngươi tên là Lâm Hàn Tiêu?"
Đó là cái tên giả hắn dùng.
"Ta xem qua tư liệu của ngươi rồi, thời gian huấn luyện vừa qua hoàn toàn không đạt, ngươi căn bản không thích hợp để luyện võ."
Một câu nói thẳng thừng, đánh thẳng vào lòng tự tôn Tiêu Hàn Lâm.
Hắn hơi sững người, rồi nghe nàng nói tiếp:
"Nhưng ta thấy ngươi rất thích hợp học binh pháp. Về sau nếu làm quân sư cũng không tệ."
Thấy hắn trầm mặc, thiếu nữ có vẻ sốt ruột:
"Ta không có ý chê bai ngươi. Ta chỉ cảm thấy ngươi rất thông minh. Nếu biết tận dụng cái thông minh ấy, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu."
Nàng tiện tay ngắt một nhành lê đưa cho hắn: *Diễm tĩnh như lung nguyệt, hương hàn vị trục phong. Đào hoa đồ chiếu địa, chung bị tiếu yêu hồng.
"Ngươi có thể làm nhành lê, đâu nhất thiết phải tranh sắc với hoa đào."
(*tạm dịch:
Đẹp yên tĩnh như trăng khuya trong lồng, hương lạnh chưa bị gió cuốn. Hoa đào chỉ biết soi đất, cuối cùng cũng bị cười là sắc đỏ lẳng lơ.)
"Về sau ta muốn làm tướng quân. Nếu khi ấy ngươi nghe thấy danh ta rồi, nhớ đến tìm ta. Ta nghĩ ngươi có thể làm quân sư của ta."
"Nếu lúc ấy ngươi khiến ta hài lòng."
Nàng rất tự tin.
Cũng rất kiên định. Nói sẽ làm tướng quân, thì nhất định sẽ làm được.
Tiêu Hàn Lâm biết nàng đang vụng về an ủi mình, nhưng điều kỳ lạ là lời ấy lại hiệu nghiệm.
Từ trước đến nay hắn luôn luyện võ không ra trò, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác tiến bộ, nỗi u uất ấy phút chốc liền tan biến.
Tiêu Hàn Lâm nhận lấy nhành lê từ tay nàng, lúc nàng rời đi thì gọi một câu: Tên ngươi là gì?
"Ngươi không nghe bọn họ nói sao? Ta gọi là Chiêu Hoa."
Lời bọn họ chê bai, nàng đều nghe thấy.
Chỉ là không để trong lòng, nên cũng chẳng thèm tranh cãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!