Chương 8: (Vô Đề)

Ta liếc nhìn nến thơm trong phòng đã cháy hơn nửa, trong lòng hối hận không thôi.

Ba Thập Đồ chậm rãi bước tới, đẩy mở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống ta đang ngồi bệt dưới góc tường.

"Tiêu thế tử, người này hình như là thế tử phi của ngươi?"

12

Ta bị trói chặt như đòn bánh tét rồi bị người ta lôi vào phòng.

Ba Thập Đồ đứng trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, đột nhiên khẽ ồ một tiếng: 

"Đôi mắt này, hình như ta từng thấy ở đâu rồi thì phải."

Hắn giơ tay muốn che nửa khuôn mặt ta.

Tiêu Hàn Lâm lập tức bước ra, chắn giữa ta và hắn.

"Tiểu Khả Hãn thứ lỗi, thế tử phi của ta từ nhỏ được nuông chiều, tính tình kiêu căng tùy hứng. Có lẽ nàng nghĩ ta nửa đêm ra ngoài là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nên mới nhất thời xúc động, trốn trong xe ngựa theo đến đây."

Ánh mắt thăm dò của Ba Thập Đồ vẫn còn dừng lại trên người ta.

"Thế tử phi võ công không tệ nhỉ?"

Tiêu Hàn Lâm đáp:

"Chỉ là múa may mèo cào, chẳng đáng vào mắt."

"Nhưng nàng ta đã nghe thấy chúng ta vừa nói gì." Ba Thập Đồ xoay đầu nhìn Tiêu Hàn Lâm,

"Tiêu thế tử, ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?"

Tiêu Hàn Lâm quay sang nhìn ta, trong mắt là cuộn trào cảm xúc sâu kín.

Một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:

"Chuyện này, ta sẽ xử lý ổn thỏa, xin tiểu Khả Hãn cứ yên tâm."

Hai người họ nhìn nhau trong chốc lát, Ba Thập Đồ bỗng cười lớn.

"Tiêu thế tử quả nhiên là người thú vị, bản vương tin ngươi."

Tiêu Hàn Lâm đưa ta trở lại xe ngựa.

Trên đường trở về, đi ngang qua một rừng trúc vắng lặng, hắn gõ nhẹ lên vách xe.

Xe ngựa dừng lại, phu xe lập tức đi ra xa trông chừng bốn phía.

Tiêu Hàn Lâm thở dài một tiếng, đưa tay tháo dây trói cho ta.

Thuốc mê vẫn chưa tan hết, thân thể ta mềm nhũn tựa vào vách xe.

Ta mở mắt nhìn hắn lặng lẽ lấy hòm thuốc trong xe, giúp ta thoa thuốc lên cổ tay bị trói đến rách da.

Thoa thuốc xong, hắn nói:

"Nàng có điều gì muốn hỏi không?"

Muốn hỏi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!