Ông lo lắng hỏi ta.
Ta ho khẽ mấy tiếng, bước chân lảo đảo tiến lên:
"Bẩm lão hầu gia, con dâu không sao."
Nói xong, còn cố ý thoáng liếc Tiêu Hàn Lâm một cái.
Lão hầu gia chốn quan trường bao năm, tinh tường biết mấy, lập tức xoay người nhìn sang Tiêu Hàn Lâm, giọng trầm xuống:
"Ngươi lạnh nhạt, ngược đãi nàng sao?"
Tiêu Hàn Lâm còn chưa kịp mở miệng, ta đã phịch một tiếng quỳ xuống, rồi vội vã kéo lấy vạt áo của lão hầu gia.
"Lão hầu gia, không liên quan đến thế tử, đều là do con dâu không tốt, từ nhỏ thân thể yếu nhược nên mới học ít võ nghệ cùng phụ thân để rèn luyện thân thể, thế tử ghét ta múa đao luyện thương cũng là lẽ thường, vậy nên từ lúc thành thân tới nay chưa từng bước vào phòng ta, cũng có thể thông cảm.Con dâu tuy cầm kỳ thư họa có chút thành tựu, song vẫn chưa khiến thế tử hài lòng, tất là do ta học nghệ không tinh… lỗi là ở con dâu, tất cả đều là lỗi của ta, xin lão hầu gia ngàn vạn lần đừng trách phạt thế tử."
Tiêu Hàn Lâm cứ thế đứng nhìn ta, mãi đến khi lão hầu gia nhấc chân đá hắn một cú.
Nghe nói Tiêu Hàn Lâm bị phạt quỳ ở từ đường một canh giờ, lúc ta nghe được tin này, suýt chút nữa thì không nhịn được mà bật cười.
Tuy biết lão hầu gia chỉ là diễn trò dỗ dành ta, nhưng nhìn Tiêu Hàn Lâm bị dạy dỗ, lòng ta vẫn thấy khoan khoái lạ thường.
Lúc này, trong từ đường.
Tiêu Hàn Lâm từ mặt đất đứng dậy, xoa xoa đầu gối đã tê dại vì quỳ quá lâu.
Lão hầu gia từ ngoài cửa bước vào, liếc hắn một cái.
Quỳ đủ chưa?
Đủ rồi.
Không biết lão hầu gia nghĩ tới điều gì, bất giác khẽ bật cười.
"Tân nương của ngươi cũng thú vị đấy." Ông hỏi hắn,
"Nàng ấy thường ngày cũng yểu điệu như thế à?"
Yểu điệu? Tiêu Hàn Lâm nhắc lại một tiếng, khóe môi khẽ nhếch,
"Phụ thân không cảm thấy nàng ấy rất đáng yêu và thẳng thắn sao?"
Một kiểu thẳng thắn có thù tất báo.
Lão hầu gia liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình một cái, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sâu vào trong từ đường:
"Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn dặn."
8
Phụ thân ta đổ bệnh.
Lúc nhận được thư từ Tống phủ gửi đến, ta run tay làm đổ cả chén trà.
Khi ấy, Tiêu Hàn Lâm hiếm hoi lộ ra chút dáng vẻ giống người, hắn sai người chuẩn bị hành lý cho ta.
"Nàng chớ vội, ta sẽ cùng nàng về Tống phủ xem sao. Nếu Tống tướng quân thực sự bệnh nặng, nàng ở lại vài ngày cũng không sao cả."
Ta từ từ trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ khàn giọng nói lời cảm tạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!