Năm Khải Thuận thứ mười ba, phụ thân ta mất tích tại Tử Nhân Cốc.
Ta dùng đủ loại cực hình, cuối cùng cũng ép được tên phản tặc Dư Mãn mở miệng.
Hắn nói, phụ thân ta liều bỏ một cánh tay, phá vòng vây của quân Thổ Cốc, nhảy xuống một dòng sông ngầm trong Tử Nhân Cốc.
Hắn nói dòng sông đó lạnh lẽo thấu xương, lại nói phụ thân ta mất một cánh tay, không thể bơi nổi, chỉ riêng việc mất m.á. u cũng đủ c.h.ế. t rồi.
Nhưng ta không tin.
Ta luôn cảm thấy phụ thân ta vẫn còn sống, ông đang chờ ta tìm được ông ở một nơi nào đó.
Ta tiễn Dư Mãn đi gặp Diêm Vương.
Triều đình cử đại tướng mới đến tiếp quản mười ba thành Mạc Bắc.
Ta vừa phò tá hắn chỉnh đốn quân vụ, vừa dẫn người men theo dòng sông ngầm nơi Tử Nhân Cốc, lần theo từng đoạn nước chảy để tìm kiếm.
Thôn xóm, trại nhỏ, bộ lạc, chẳng nơi nào ta bỏ qua.
Một chuyến tìm kiếm, kéo dài suốt hai năm.
Trong hai năm ấy, ta nghe không ít tin tức về Tiêu Hàn Lâm.
Nghe nói hắn đảm nhiệm chức Phó sứ Giám sát viện Đại Tề, vừa nhậm chức đã thể hiện tài năng xuất chúng, hỗ trợ triều đình bắt được không ít gian tế do Thổ Cốc cài cắm trong kinh thành.
Mạng lưới gián điệp của Thổ Cốc bị tổn thất nặng nề, căn cứ dần rút khỏi trung tâm Đại Tề.
Lại nghe nói, Thổ Cốc phái nhiều sát thủ ám sát Tiêu Hàn Lâm.
Nhưng Tiêu Hàn Lâm rất thận trọng, lại có vận khí tốt, mấy lần thoát khỏi hiểm cảnh, giữ lại được mạng sống.
Mỗi lần nghe được những tin ấy, ta vừa lo thay cho hắn,
Rồi ta lại thầm nghĩ, nếu còn có thể gặp lại, nhất định sẽ bắt hắn luyện thêm võ nghệ, thân thủ yếu như vậy thật không đáng tin cậy.
Nhưng liệu sau này còn có thể gặp lại nữa chăng?
Ta không biết.
Nửa năm trước, Đại khả hãn Thổ Cốc đột ngột bạo bệnh qua đời, cục diện bộ lạc đại loạn, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, âm mưu chồng chất.
Hồng Trần Vô Định
Ba Thập Đồ, người đã được sắc phong làm tiểu khả hãn, lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi phe phái.
Một bên phải đề phòng huynh đệ đ.â. m sau lưng, một bên lại phải trấn giữ biên cương chống lại quân Đại Tề.
Mà người nếu quá bận, sơ hở lại càng nhiều.
Một đêm kia, hắn uống quá chén, và cũng chính đêm đó, chúng ta đánh vào doanh trại Thổ Cốc.
Lửa cháy ngút trời.
Quân Thổ Cốc trở tay không kịp, chủ tướng Ba Thập Đồ bị người lôi ra khỏi trướng, chật vật tháo chạy.
Đó là một trận đại thắng.
Ta dẫn quân truy sát Ba Thập Đồ, hắn bị ép lùi tới mép Tử Nhân Cốc, rượu cũng đã tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!