Chương 1: (Vô Đề)

1

"Thế tử phi, thế tử gia đang đợi người trong thư phòng."

Ta khẽ gật đầu, hơi nhấc váy, bước từng bước về phía thư phòng.

Tiêu Hàn Lâm xưa nay chưa từng chủ động tìm ta, ngay cả khi vô tình chạm mặt trong hầu phủ cũng chỉ khẽ nhíu mày, hôm nay sao lại có chút bất thường?

Chẳng lẽ… cuối cùng cũng nhịn không nổi, muốn hòa ly với ta rồi sao?

Ta đè nén sự phấn khởi trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ ôn nhu điềm tĩnh.

Một hàng nha hoàn đi ngược chiều, đang khiêng mấy bình hoa mới mua, định mang đến hậu viện.

Thấy ta, các nàng vội vàng đứng nép sang một bên.

Nha hoàn đi sau cùng bị chiếc bình hoa quá cao che mất tầm nhìn, không để ý bậc thềm dưới chân, thân thể nghiêng hẳn sang một bên.

Ánh mắt ta khẽ trầm xuống, đưa tay đỡ lấy thắt lưng nàng, kéo nàng lại thật vững.

Nha hoàn đứng vững, trong lòng còn sợ hãi, vội vàng khom mình tạ lỗi.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng rời đi.

Tiểu nha hoàn nhịn không được quay đầu nhìn ta một cái, khẽ lẩm bẩm: 

"Kỳ quái thật, sao sức lực của thế tử phi lại đột nhiên lớn như vậy..."

Nha hoàn bên cạnh che miệng cười:

"Ngươi bị dọa đến hồ đồ rồi! Thế tử phi của chúng ta là tiểu thư khuê các chính hiệu, nghe nói trước khi xuất giá còn được nuôi nấng ở Giang Nam mười bảy năm trời, thân thể yếu mềm như liễu trước gió, cầm họa song tuyệt..."

Thính lực của ta rất tốt.

Lời hai tiểu nha hoàn nói, không sót chữ nào lọt cả vào tai.

Khóe môi ta khẽ nhếch lên.

Sai rồi!

Không phải ta được nuôi nấng ở Giang Nam mười bảy năm, mà là mười bảy năm đầu đời của ta đều trải qua tại biên quan Mạc Bắc.

Cùng các binh sĩ ngủ đất nằm sương, trèo đèo lội suối, ăn gió uống sương, nào có dính dáng gì đến hai chữ nuôi nấng.

Còn về chuyện vì sao lại gả vào Trấn Nam hầu phủ, làm cái chức thế tử phi vô vị này. Chuyện ấy dài lắm, chẳng thể nói rõ trong một lời.

2

Tới giờ ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt phụ thân nhìn ta khi ta dẫn tiểu đội tiêu diệt tàn quân Thổ Cốc rồi khải hoàn trở về doanh trại.

Vừa đắc ý, vừa vui mừng, lại như trút được gánh nặng.

Ta tưởng là chiến công của ta khiến người cảm động, ai ngờ người kéo ta vào trướng, câu đầu tiên nói ra lại là: 

"Thời Chi à, con hãy hồi kinh đi, phụ thân đã chọn cho con một mối hôn sự rất tốt!"

Sét đánh ngang tai, đánh ta cho tơi tả cả trong lẫn ngoài.

Ta giật giật khóe miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!