Chương 2: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm

Thôn Thanh Sơn, Tiêu gia.

Trong phòng nàng dâu đang rên rỉ thống khổ

- tiếng rên liên tục không ngừng truyền tới, từng tiếng rơi vào trong tai Tiêu Thủ Vọng, làm cho người kiên cường trầm ổn như hắn, tâm càng không ngừng phập phồng, dù là đối mặt với con mồi nguy hiểm nhất, hắn chưa từng khẩn trương như thế, nàng dâu ơi nàng dâu, ngươi ngàn vạn lần phải kiên trì!

Ngay lúc hắn sắp mài hỏng đế giày thì rốt cuộc bên trong truyền ra tiếng Trương mụ mụ hưng phấn hét to: "Sinh rồi sinh rồi..., là một tiểu tử mập mạp!"

Hắn có con trai!

Tiêu Thủ Vọng không thể kiềm được, vọt vào tựa như gió.

Lam thị suy yếu nằm ở trên giường, nàng không có chú ý đến tướng công đang xông tới, mà là khẩn trương lo lắng nhìn chằm chằm oa nhi trong tay Trương mụ mụ: "Trương thẩm, sao đứa bé không khóc ?"

Trương mụ mụ đã sớm ngây ngẩn cả người, không nhúc nhích nhìn chằm chằm oa nhi đang cắn chặt tay nàng, dĩ nhiên, ngay cả răng đứa bé cũng không có, nói là cắn, không bằng nói là đang ngậm, nhưng miệng đứa bé rất có hơi sức, còn có chân cũng đạp loạn lên, dù là nàng đã đỡ đẻ mấy chục năm, cũng chưa từng trải qua việc như thế này!

"Chuyện gì xảy ra?" Nghe nói đứa bé có vấn đề, Tiêu Thủ Vọng cũng không kịp quan tâm nàng dâu, lại gần xem xét, khi thấy rõ tình huống bên kia, không nhịn được nhếch miệng vui vẻ, nhìn chằm chằm ánh mắt có một chút đen của nhi tử mình, trên miệng trấn an Lam thị: "Không có việc gì, đoán chừng là nhi tử của ta đói bụng!"

Dường như nghiệm chứng lời nói của hắn, Trương mụ mụ vừa lấy ngón tay ra, tiểu oa nhi liền gào khóc lớn, khóc một tiếng, dừng một chút, sau ba lần như thế, đột nhiên lại an tĩnh, thân hình mập mạp lại xoay tới xoay lui.

"Yên tâm đi, đứa nhỏ không có việc gì, hoạt bính lắm, trước tiên ngươi cho bú sữa đã, ta đem..."

Chưa dứt lời nói, bỗng nhiên ở đại môn có người hô lớn: "Trương nãi nãi, nương của con sắp sinh, người mau qua xem một chút đi!"

Trương mụ mụ vội đem oa nhi trong ngực giao cho Tiêu Thủ Vọng, nhìn Lam thị nói: "Nhìn xem, tình cảm tỷ muội hai người thật tốt, ngay cả việc sinh hài tử cũng cùng lúc, ai u, ta để cây kéo chỗ nào nha?" Hốt hoảng quay một vòng, cuối cùng thu thập đồ cần dùng xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi Trương mụ mụ đi, hai vợ chồng nhìn nhau, Lam thị vừa nhận lấy nhi tử, vừa không nhịn được lo lắng nói: "Tẩu tử không có sao chứ?"

Tiêu Thủ Vọng đã bình tĩnh lại, khom lưng đem nhi tử an tĩnh đưa cho nàng dâu, âm thanh trầm ổn: "Yên tâm đi, đây là lần thứ ba tẩu tử sinh, bên cạnh có đại ca chăm sóc, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Lam thị gật đầu một cái, rất nhanh hoàn toàn đặt lực chú ý lên nhi tử ở trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, da thịt mịn màng hơi đen, cái mũi nhỏ vừa động động một cái, giống như chó con, trong nháy mắt làm lòng nàng mềm thành nước, dịu dàng cho bú sữa.

Tiêu Thủ Vọng yên lặng nhìn một hồi, mới dọn dẹp máu đen đi ra ngoài.

Phía đông Tiêu gia chỉ cách mười bước chân, trong sân, Thư Mậu Đình dẫn nữ nhi năm tuổi cùng nhi tử bốn tuổi, lo lắng chờ đợi thê tử sinh.

"Cha, nương sinh muội muội, con sẽ làm ca ca chứ?" Thư Triển ngước đầu, mắt to đen nhánh nhìn cha hắn nói.

Cho dù trong lòng lo lắng, Thư Mậu Đình vẫn ôn hòa cười cười, đôi tay ôm nhi tử, bế hắn lên, hai cha con cùng nhìn nhau, "Làm sao con biết nương sanh muội muội?"

Thư Triển thích nhất dáng vẻ cha hắn cười, cánh tay ngắn ngủn lập tức vòng lên, nghiêng đầu nhỏ trên bả vai dày rộng của phụ thân: "Con không biết, dù sao cũng là muội muội!"

Thư Mậu Đình sờ sờ đầu của nhi tử, cúi đầu nhìn về phía nữ nhi lặng lẽ siết làn váy: "A Uyển, con nói đi?"

Thư Uyển ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn khẽ mở: "Cho dù là đệ đệ hay là muội muội, con đều sẽ chăm sóc thật tốt!"

Nhìn nữ nhi từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, trong lòng Thư Mậu Đình chợt hiện một mảnh tường hòa.

(tường hòa nghĩa là tốt lành, hòa thuận)

Sau thời gian một nén hương, Tần thị sanh ra một nữ nhi, mẹ con bình an.

Đưa Trương mụ mụ đi, phụ tử ba người vây lại.

Tần thị vỗ nhè nhẹ tiểu nữ nhi đang ngủ say, trên mặt một mảnh nhu hòa.

"Nàng vất vả rồi." Thư Mậu Đình thay thê tử gạt tóc qua bên, nhẹ giọng nói.

Mặt Tần thị ửng đỏ cười, thẹn thùng e lệ liếc tướng công một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!