Lúc đám người Tần thị theo Ngụy Đại đi vào phòng, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn đến bóng người nhỏ bé đang say ngủ trên bàn.
Thư Mậu Đình còn có thể khống chế được bản thân, Tần thị lại khóc lóc chạy tới, ôm lấy Thư Lan, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, xem có bị thương không.
Thư Lan thật sự không muốn đi ngủ, nhưng hôm nay nàng leo lên leo xuống, toàn thân rã rời, vừa mới ngồi lên ghế, liền không nhịn được chợp mắt một lát. Đang mơ màng, chợt có âm thanh quen thuộc bên tai, nàng dụi dụi mắt, đợi thấy rõ người ngay trước mắt, cái miệng nhỏ há hốc, khóe mắt rơi lệ hô lên một tiếng: "Nương".
Giọng nói nũng nịu êm ái lọt vào tai, Tần thị vừa đau lòng vừa tức, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi là nha đầu chết tiệt, là ông trời đưa tới hành hạ ta, đánh không được mà mắng cũng không xong, hơi không vừa ý là bỏ nhà đi, trong lòng ngươi căn bản không coi ta là mẫu thân, cũng không có phụ thân ngươi, chúng ta lại đều yêu thương ngươi! Nha đầu chết tiệt này..."
Ngoài miệng mắng, tay lại ôm chặt người vào ngực, như sợ hơi lỏng một chút nữ nhi sẽ bị người ta cướp đi.
Thư Lan nghe xong, nhất thời quên khóc, nương ôm trong lòng thật ấm, nhưng vì sao mẫu thân lại còn mắng mình? Muốn ngẩng lên nhìn sắc mặt mẫu thân một chút, nhưng bị ôm không động đậy được, đúng lúc Thư Uyển đi tới, cả ngày Thư Lan không thấy tỷ tỷ, uất ức trong lòng không ngừng dâng lên, "Tỷ, nương không cần ta nữa, nương nói ta là con hoang được nhặt về..."
"Nha đầu ngốc, đó là lời khi nương tức giận, ngươi được mẫu thân khổ sở sinh ra, ngày nương sinh ngươi, phụ thân, A Triển còn có ta đứng dưới mái hiên coi chừng, không tin ngươi hỏi phụ thân!" Thư Uyển mạnh mẽ kiềm chế nước mắt, hai mắt hồng hồng, vuốt đầu muội muội nói.
Trong lòng Thư Lan vui mừng, vội nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng Thư Mậu Đình, sau đó liền thấy phụ thân ôn hòa tuấn lãng đứng cạnh ông ngoại cau có, đang định thốt lên "Phụ thân" liền nghẹn lại, thấp thỏm không yên liếc trộm Tần Như Hải, trong ấn tượng của nàng, chưa từng thấy ông ngoại cười.
Thấy ngoại tôn nữ mắt ngấn lệ nhìn mình, Tần Như Hải mất tự nhiên cười một cái.
Không ai biết, ông thích nhất chính là ngoại tôn nữ này, nếu không ngày đó Thư Lan ở Tần gia, ông có thể nhẫn tâm buộc nàng bỏ những thói hư tật xấu kia, chính là bởi đau lòng, mới không thật sự để mắt tới. Chỉ là, khiến cho ông bày ra cái vẻ mặt này trước mặt mọi người, bất kể như thế nào cũng không được.
Tần Như Hải ho khan một cái, đi về phía Trình Khanh Nhiễm ngồi ở chính vị uống trà, trong lòng có hoang mang. Trình Khanh Nhiễm có thể coi là thế gia vọng tộc trong trấn, thế nhưng bọn họ lại tra không ra bối cảnh của hắn, chỉ biết là hắn đặc lập độc hành, tính tình kiêu căng, ngay cả trấn trưởng cũng phải nể hắn ba phần. Tần Như Hải chưa từng quen biết Trình Khanh Nhiễm, nghe nói hắn là kẻ lòng người dạ thú, có cô nương bán thân lấy tiền chôn cất cha quỳ gối trước xe ngựa hắn, dập đầu cúi lạy tới chảy máu đầu, hắn cũng không cho lấy nửa đồng...
Trình Khanh Nhiễm đang nhìn mẹ con Tần thị, trong ánh mắt có kinh ngạc cùng mờ mịt, tới nỗi khi Tần Như Hải đến gần, hắn cũng không phát hiện.
"Trình lão gia, đa tạ ngài đã chiếu cố ngoại tôn nữ của Tần mỗ, ân tình này, Tần mỗ ghi nhớ trong lòng, tương lai nếu có việc gì cần Tần mỗ giúp một tay, xin ngài cứ nói." Tần Như Hải vái lạy Trình Khanh Nhiễm, hồi lâu không hấy đáp lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại thấy Trình Khanh Nhiễm đang thẫn thờ nhìn một chỗ.
Tần Như Hải quay đầu nhìn theo ánh mắt Trình Khanh Nhiễm, vừa vặn nhìn thấy nét mặt tươi cười dịu dàng của đại ngoại tôn nữ, tựa như nhân vật trong mộng bước ra. Trong lòng bỗng rơi lộp bộp, Tần Như Hải thay đổi ấn tượng đột ngộtvới Trình Khanh Nhiễm, tốt, nhìn bộ dáng ngươi chính nhân quân tử, vậy mà lại là tên háo sắc!
Định đứng lên, Tần Như Hải đứng ngăn trước người Trình Khanh Nhiễm, cất cao giọng nói: "Trình lão gia, đa ta ngài chăm sóc ngoại tôn nữ của Tần mỗ..."
Trình Khanh Nhiễm phục hồi lại tinh thần, vội vàng đứng dậy đáp lễ: "Tần lão gia khách khí, vãn bối cũng chỉ là nhấc tay chi lao." Nhất thời có chút ảo não, không phải cô nương kia cùng tiểu nha đầu dáng dấp có bảy phần giống nhau sao, đâu tới nỗi phải sửng sốt?
Tần Như Hải bớt giận, nói vài câu khách sáo, liền kêu nữ nhi cùng con rể tới nói lời cảm tạ.
Vợ chồng Thư Mậu Đình thật sự cảm kích Trình Khanh Nhiễm, sớm đã khen hắn thành Bồ Tát chuyển thế rồi. Thư Uyển lôi kéo Thư Lan đứng yên bên cạnh, ngẩng đầu liếc nhìn Trình Khanh Nhiễm, khẽ giật mình, rất nhanh liền cúi đầu, bởi vậy bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc của Trình Khanh Nhiễm.
"Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai Tần mỗ sẽ tới hạc lâu đặt một bàn tiệc rượu, mong Trình lão gia nể mặt." Tần Như Hải vẻ mặt bình tĩnh nói, mặc dù trong lòng không thích, nhưng một số lễ nghi không thể bỏ qua.
Trình Khanh Nhiễm khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, xoa đầu Thư Lan, nhẹ giọng nói: "Tần lão gia khách khí, gặp được tiểu cô nương Thư Lan, cũng coi như chúng ta có duyên. Ngày mai vãn bối còn phải ra ngoài một chuyến, ngài cũng không cần phải tốn kém!"
Thư Lan nhìn Trình Khanh Nhiễm có chút không đành lòng, "Đại ca ca, về sau ta có thể tới tìm ngươi chơi không?"
Không đợi Trình Khanh Nhiễm đáp lời, Tiêu Lang một mực yên lặng không lên tiếng chợt nói: "Người ta là người bận rộn, làm gì có thời gian để ý đến ngươi?"
"Không cần ngươi quan tâm!" Thư Lan trừng mắt tức giận nhìn sang, vừa muốn tiếp tục hỏi, liền thấy tỷ tỷ lắc lắc đầu nhìn mình, suy nghĩ một chút, Thư Lan ngoan ngoãn cúi đầu.
Trình Khanh Nhiễm nhìn ba người nói chuyện với nhau, không nói gì, có người khác ở đây, hắn không có cách nào quá mức thân cận với Thư Lan.
Ngụy Đại thắp đèn lồng, theo Trình Khanh Nhiễm tiễn mọi người ra cửa.
"Ngụy Đại, ngươi đưa người nhà Tần lão gia trở về, đi đường cẩn thận chút." Trình Khanh Nhiễm chắp tay đứng dưới đèn lồng lớn màu đỏ ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Tần gia cũng có xe ngựa, phu xe kia cứ một mực không ở tại Tần gia, sự việc xảy ra cấp bách, Tần Như Hải cũng chưa kịp phái người đi tìm, trực tiếp lên xe ngựa của Ngụy Đại. Lúc này lại làm phiền người ta đưa tiễn, Tần Như Hải đành hướng Trình Khanh Nhiễm thi lễ một cái, rồi mới dẫn đầu bước lên xe ngựa.
Bởi vì nhiều người, hai cữu cữu của Thư Lan chủ động ngồi bên ngoài.
Tần thị cũng không khách khí với ca ca mình, lập tức đỡ trượng phu lên xe ngựa, xoay người ngồi cạnh Thư Lan, miệng kêu Tiêu Lang đi lên.
Tiêu Lang quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trình Khanh Nhiễm, rồi mới nhanh nhẹn nhảy lên xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!