Sau khi qua đời, Tống Thanh Yến vẫn tồn tại như một linh hồn, lặng lẽ bên cạnh Ninh Uyển.
Anh ở bên cô như không khí bao quanh cô, dõi theo khi cô từ đóa hoa hồng rực rỡ kiêu sa bỗng trở nên héo tàn.
Cảm giác ấy anh không thể diễn tả nổi, cũng chẳng thể nói ra, vì anh không còn nói được nữa.
Anh chỉ là một linh hồn
- một linh hồn len lỏi quanh cô mà thôi.
Ngày cô uống thuốc ngủ định tự tử, dù không còn cảm giác, anh vẫn thấy như máu trong cơ thể mình ngưng đọng.
Rồi anh xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đó là lần đầu tiên, anh thử thêm nhiều lần nữa sau đó, chỉ mong có thể bên cô thêm dù chỉ trong giấc mơ.
(Hoàn)
Nhưng anh không bao giờ vào được nữa, cứ thế quanh quẩn bên cô, ngày này qua ngày khác, chứng kiến nỗi đau của cô.
Cho đến khi Ninh Uyển gặp lại Tạ Đình Diễn – một người có gương mặt giống anh.
Tống Thanh Yến đứng bên cạnh cô, nhìn ánh mắt cô hướng về Tạ Đình Diễn, rồi đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.
Anh cũng ngắm nhìn cậu ta – khuôn mặt ấy thật giống mình.
Cảm giác rất phức tạp, có cả nuối tiếc, xót xa và chút gì đó yên tâm.
Bỏ qua mọi thứ, cuối cùng cô cũng có một chút hy vọng để sống tiếp.
Dù Ninh Uyển không nhận ra, nhưng anh thấy rất rõ.
Một tên công tử như Tạ Đình Diễn dù cố giữ khoảng cách với Ninh Uyển, nhưng tình cảm đã bắt đầu thay đổi.
Anh khẽ thở dài: "Cô gái ngốc nghếch ạ."
Ninh Uyển dần hồi phục, đến viếng mộ anh vào ngày giỗ, xin lỗi Tạ Đình Diễn trước mộ anh.
Anh nhìn Tạ Đình Diễn cuối cùng cũng tỏ lòng mình với Ninh Uyển, nhìn hai người họ cùng đến Chùa Thừa An để cầu phúc cho anh.
Anh nhìn cô kể lại từng chút về quá khứ, nhìn cô giận dỗi mắng anh là kẻ ích kỷ.
Tống Thanh Yến đi theo Ninh Uyển, vươn tay muốn chạm vào tay cô, nhưng cuối cùng anh cũng không thể chạm vào.
Tống Thanh Yến khẽ cười, dù danh hiệu "kẻ ích kỷ" đó có chút cay đắng, anh cũng nguyện lòng nhận lấy.
Về đến nhà, Ninh Uyển lục lại những đồ vật cũ: những con hạc giấy, nhật ký, và một hộp kẹo không biết đã từ khi nào.
Tống Thanh Yến dõi theo cô, đọc lại từng trang nhật ký kể về những ngày tháng của hai người, từng con hạc giấy giấu trong đó những tâm tư của cô, hộp kẹo là những món quà lâu lâu anh lén dành cho cô.
Ninh Uyển ngồi đó, lật từng thứ một, rồi bật khóc nức nở.
Cô đã lâu lắm không khóc như vậy.
Cô ngồi bệt xuống sàn, cố lau nước mắt, như cái ngày mà cô đánh mất chiếc chìa khóa…
"Sao em lại không thể quên được? Anh… sao em không thể quên được anh chứ?"
Cô nức nở: "Anh để lại cho em nhiều thứ như vậy, nhưng em không muốn bất cứ thứ gì cả. Anh... anh Thanh Yến…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!