Mộc Đàn lắc đầu: "Nô tỳ chỉ cảm thấy, nương nương vốn không cần nói về cha mẹ mình tệ hại như vậy.
Cứ để Hoàng hậu nghĩ nương nương hận Tiết Thường Khiết vì nàng ta hại ch*t song thân của nương nương, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Ta cười nói: "Cha mẹ ngươi đối xử với ngươi rất tốt phải không?"
Hàng mi dài của Mộc Đàn khẽ run, khẽ gật đầu: "Cha mẹ của nô tỳ tuy nghèo hèn, nhưng đối xử với nô tỳ rất tốt.
Những năm đói kém, mẹ nô tỳ sẽ đi chân trần xuống sông bắt cá cho nô tỳ giữa trời mùa đông giá rét.
Cha nô tỳ sẽ chạy hàng chục dặm đi săn cáo xám, thỏ trắng.
Thịt tanh hôi, nhưng cha nô tỳ ngay cả nội tạng cũng nuốt xuống được.
Ông ấy nhìn mẹ con nô tỳ ăn thịt, cười rất mãn nguyện."
Ta vừa đi vừa cười: "Thật tốt."
Mộc Đàn ngập ngừng: "Nô tỳ biết cha mẹ của nương nương chắc chắn cũng rất yêu thương nương nương."
Ta cười nói: "Những gì ta nói với Hoàng hậu nương nương đều là sự thật.
Ta đúng là bị cha mẹ nhặt về, bọn họ đối xử với ta thực sự không tốt, ta cũng chẳng quan tâm đến sống ch*t của bọn họ.
Nếu không phải Tiết Thường Khiết đưa ta vào cung, cha ta đã định bán ta vào kỹ viện rồi.".
Mộc Đàn sững sờ, nhưng ta vẫn không dừng bước, nàng ta đành phải bước nhanh hai bước để theo kịp.
Mộc Đàn do dự hồi lâu, dường như không nỡ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vậy nương nương cũng có thể nói với Hoàng hậu nương nương là vì mối thù của cha mẹ mà muốn gi*t Tiết Thường Khiết, sao phải tự vạch vết thương..."
Nàng ta hơi lúng túng cúi đầu: "Là Trúc Tâm bảo nô tỳ đứng ngoài cửa.
Nô tỳ biết những gì nương nương nói chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật, nương nương chắc hẳn đang lừa Hoàng hậu nương nương."
Ta cười nói: "Hoàng hậu ngay cả việc Hoàng thượng và Tiết Thường Khiết không rời nhau khi đến chùa Quang Hoa cũng biết, ngươi nghĩ việc điều tra lai lịch của một tỳ nữ Tiết phủ có khó khăn gì không? Những lời ta vừa nói, không có một chữ nào là giả dối."
Mộc Đàn lúng túng né tránh ánh mắt, không dám nhìn ta.
Ta cười nhẹ: "Trúc Tâm là tâm phúc của Hoàng hậu, ta cho ngươi ra ngoài, nhưng nàng ta lại để ngươi ở ngay ngoài cửa, vừa đủ nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Hoàng hậu."
Mộc Đàn sững sờ, vẻ hoang mang trong mắt càng rõ: "Hoàng hậu có ý gì?"
Ta mỉm cười an ủi: "Cũng chỉ là nhắc nhở ngươi phải tuân thủ quy tắc, đồng thời cho ngươi biết ta cũng không hoàn toàn tin tưởng ngươi mà thôi.
Ngươi nghe đến đâu thì bị đưa ra khỏi Phượng Linh điện?"
"Chính là, đứa con của Tiết Thường Khiết có thể không phải là của Hoàng thượng." Mộc Đàn lo lắng nhìn ta: "Có thật không ạ? Nương nương, làm sao có thể như vậy được?"
Ta nhíu mày suy nghĩ: "Có thể là thật, cũng có thể là giả.
Trước ngày mai, chỉ có Tiết Thường Khiết mới biết rõ đứa trẻ đó là của ai.
Ngày mai ở Phật đường Từ Ninh cung, dù bên ta có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng đến gần.
Nếu Tiết Thường Khiết cam lòng hy sinh đứa trẻ trong bụng thì những gì Hoàng hậu nói phần lớn là sự thật.
Nếu nàng ta tránh xa ta để bảo vệ thai nhi, vậy phần lớn là giả."
Mộc Đàn ôm chặt bụng mình, vừa sợ hãi vừa xa lạ nhìn ta, giọng nói run rẩy: "Nương nương, người, thật sự cam lòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!