Lúc này Kiều Ái Hân cũng để lại không gian riêng cho con gái, cô đưa mắt nhìn Chu Khiết Quỳnh, sau đó lại nói:
– Lần trước ở công viên, cô định bắn tôi sao?
– Cô biết?
– Tôi từng là người kiếm thị, nên tai của tôi rất thính, nghe qua đã biết ở bên đó người rồi. Hơn nữa sau khi Luce đuổi theo thì cô sợ hãi bỏ lại, còn ném lại vũ khí, chứng tỏ đó là lần đầu tiên cô có ý định giết người.
Chu Khiết Quỳnh chỉ bật cười lớn, cô ta sống nhiều năm như vậy trên đời, vốn dĩ còn cho rằng không ai có thể hiểu mình, nhưng hình như An Như Hinh rất hiểu cô ta nhỉ?
– An Như Hinh, cô có biết tại sao tôi vẫn luôn ám ảnh anh Gia Hào không?
– Vì sao?
– Vì năm đó anh ấy đã đưa tay ra giúp đỡ tôi, anh ấy là ánh sáng hào quang trong lòng tôi, tôi vẫn luôn xem anh ấy là một đấng tối cao, cho nên…
– Cho nên cô cho rằng chẳng ai đủ tư cách ở bên cạnh anh ấy, đúng không?
Chu Khiết Quỳnh gật đầu.
Cô ta không phủ nhận bản thân cũng không đủ tư cách, nhưng nhìn đám con gái kia bao quanh Lôi Gia Hào cũng đủ khiến cho Chu Khiết Quỳnh cảm thấy nóng máu rồi.
Rõ ràng bọn họ đều không xứng mà! Nếu như đã vậy thì cô ta cũng chẳng cần phải nể nang ai cả, cứ trực tiếp ra tay là được rồi.
Lúc này An Như Hinh mới hiểu, thật ra tình cảm mà Chu Khiết Quỳnh giành cho Lôi Gia Hào không phải tình yêu, cũng không xem là sự chiếm hữu. Mà nó giống với một người hâm mộ cuồng nhiệt hơn. Nhìn ánh sáng hào quang ở trước mặt có bạn gái thì trong mắt những người hâm mộ quá khích đều thấy không xứng đáng, vì họ cho rằng thần tượng của mình xứng đáng được có nhiều thứ tốt hơn.
Dần dần, họ đã huyễn hoặc bản thân, họ tin rằng trên đời này chỉ có họ là đối xử tốt với thần tượng thôi, nên tuyệt đối sẽ nghiêm cấm thần tượng hẹn hò, yêu đương, nếu như có thể thì họ sẵn sàng phạm pháp để bảo vệ trong sạch cho thần tượng.
– Chu Khiết Quỳnh, vậy bây giờ cô có cảm nghĩ gì? Lôi Gia Hào đã kết hôn rồi, lại còn có con nữa chứ.
– Không nghĩ gì cả, từ sau khi bang Hồng Tước bị thanh trừng thì tôi đã từng nghĩ đến Lôi Gia Hào, nhưng mà cũng chỉ vô dụng mà thôi… Anh ấy sẽ không bao giờ giúp tôi.
– Vậy còn về Chu Thành Nhân thì sao?
– Anh trai… Tôi có lỗi với anh trai rất nhiều… Bang Hồng Tước là sự nghiệp cả đời của anh ấy, lại vì một đứa ngu ngốc như tôi mà tiêu tùng… Nếu như… Nếu như anh ấy từ bỏ tôi, ngay từ đầu hãy từ bỏ tôi thì anh ấy đã không rơi vào thế khốn khổ như hiện tại… Tại tôi… Đều tại tôi hại anh ấy…
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng mỉm cười, xem như Chu Khiết Quỳnh còn cứu được chứ không như Quách Tư Thấm kia.
– Nếu có một cơ hội để làm lại… Thì cô có muốn thay đổi nó không?. ngôn tình hoàn
– Cô… Có ý gì?
Lúc này An Như Hinh liền bước đến cởi trói cho Chu Khiết Quỳnh, hành động của cô làm cho cô ta ngạc nhiên, còn không dám tin vào mắt mình nữa mà.
Đến đây, Chu Khiết Quỳnh lại nói.
– Cô không sợ tôi bóp chết cô sao?
– Cô không dám đâu, vì nơi này là địa bàn của tôi.
– Ha, quả nhiên là thông minh, thảo nào anh Gia Hào lại yêu cô như vậy.
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng chỉ mỉm cười mà không đáp, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn Chu Khiết Quỳnh, nói:
– Hiện tại Chu Thành Nhân đang ở Los Angeles, giúp cha tôi đảm nhận vài vị trí ở Atula hội. Anh ta không chết, cũng không bị phong sát…
Dừng một chút, An Như Hinh lại nói:
– Nếu cô đồng ý buông bỏ hết tất cả… Thì tôi có thể giúp cô ra nước ngoài đoàn tụ với anh trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!