Chương 32: Đã sớm không nghĩ tới rồi

Đến buổi sáng ngày hôm sau, An Như Hinh tỉnh lại thì chỉ nhìn thấy Lôi Gia Hào đang ôm mình, còn đứa con trai quý hóa thì lại nằm lăn lóc ở một góc giường, nhìn qua một chút, An Như Hinh vốn dĩ định đợi khi nào Lôi Thiên hiểu chuyện một chút mới chữa mắt, nhưng với tình hình như ngày hôm qua thì e rằng cô phải nhanh chóng chữa mắt rồi.

Khi này Lôi Gia Hào cũng vì động tĩnh của cô mà tỉnh giấc, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:

– Em dậy sớm thế.

– Lôi Gia Hào, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Đến đây anh còn chuẩn bị tinh thần cho hai chữ "ly hôn", vì sáng sớm mà từ miệng của An Như Hinh phát ra thì chỉ có thể là "Khi nào chúng ta ly hôn?" hay là "Hôm nay anh có tiện ly hôn không?" hoặc là "Lôi Gia Hào, hôm nay chúng ta ly hôn nhé?"

Dù đã qua một năm rồi nhưng câu cửa miệng của An Như Hinh chỉ có thể là "ly hôn" thôi.

– Em nói đi.

– Tôi định rằng sẽ cùng cha mẹ sang nước ngoài để chữa mắt. Cho nên tôi muốn để Tiểu Thiên ở đây một thời gian, dù sao thằng bé cũng chỉ mới sinh có mấy tháng, đưa ra nước ngoài lại không tiện.

– Em nói gì?

Lôi Gia Hào ngạc nhiên nhìn cô, hóa ra vợ anh không phải đòi ly hôn mà thật sự là muốn bàn chuyện với anh nè, thật sự kích động quá đi, nhưng cũng vì kích động nên anh phải hỏi lại cho chắc.

Lúc này An Như Hinh cũng còn ngây thơ, nên vẫn nhanh chóng nói lại cho anh hiểu, nhưng vẫn không quên xéo sắc một chút.

– Tôi nói là tôi muốn chữa mắt, anh bị điếc à?

Đến đây Lôi Gia Hào còn thở phào nhẹ nhõm mà xoa xoa đầu của cô, cái xoa đầu này của anh làm cho cô không hiểu… Tên này xoa đầu cô làm gì chứ? Hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm nữa chứ? Rốt cuộc là tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

– Anh thở phào cái gì?

– Ít nhất thì em… À không, không có gì, anh chỉ mừng là vì cuối cùng em cũng sắp sáng mắt rồi. Sắp có thể chiêm ngưỡng nhan sắc của chồng em rồi.

An Như Hinh nghe xong mà không biết nên phản ứng kiểu gì luôn, cô không ngờ rằng Lôi Gia Hào lại có thể tự tin một cách thái quá như vậy.

Nhưng nội tâm của Lôi Gia Hào bây giờ chính là kiểu "May quá! Suýt chút nữa là nhắc đến hai chữ ly hôn rồi, cũng may là phanh lại kịp đó bây ơi!"

Sau đó Lôi Gia Hào lại nghiêm túc nhìn cô, nói:

– Sao đột nhiên em lại muốn phẫu thuật vậy?

– Trước kia tôi nghĩ rằng muốn để Lôi Thiên lớn thêm một chút thì chữa mắt cũng không muộn.

Dừng một chút, An Như Hinh lại nhẹ nhàng cười nói:

– Nhưng hôm qua, khi nói chuyện với mẹ thì tôi đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện.

– Ví dụ như?

– Tôi nghe nói rằng đứa nhỏ ba, bốn tháng tuổi sẽ bắt đầu biết lật, sau đó là biết ngồi, biết bò, biết đi, biết chạy, lại còn mọc răng sữa, thời kì ăn dặm, ăn thô,… Nói chung thì quy trình để chăm sóc một đứa con rất cực khổ, nhưng tôi lại muốn tận mắt nhìn thấy nó, nên là… Tôi đi chữa mắt nha?

Lôi Gia Hào có hơi ngạc nhiên một chút thôi, nhưng rồi sau đó anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:

– Như anh đã nói, anh sẽ luôn ủng hộ em, chuyện em làm, việc em chọn, chỉ cần em vui là được.

– Cảm ơn anh, nhưng nếu như vậy thì mấy tháng này anh phải chăm sóc cho Tiểu Thiên rồi, dù sao tôi cũng không tiện đưa đứa nhỏ ra nước ngoài mà.

Lôi Gia Hào cũng gật đầu, còn nói:

– Đừng lo, anh sẽ gọi en thường xuyên nhất có thể.

An Như Hinh cũng chỉ biết cười, tưởng rằng anh đùa cho vui thôi, nhưng au mà có ngờ sau đó anh gọi "thường xuyên" một cách qua mức luôn ấy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!