Nhưng cho dù bây giờ An Như Hinh có kêu rát họng thì cũng không có ai xuất hiện ở đây, chứ đừng nói đến việc cô vừa bị hôn tới tấp vừa bị "làm".
Lúc này Lôi Gia Hào đã chuẩn bị bắt đầu khai tiệc rồi thì bị An Như Hinh đẩy ra, cô nhìn anh, còn nhỏ giọng nói:
– Lôi Gia Hào, có phải anh quên rồi không? Anh từng nói rằng cho dù tôi có khỏa thân múa lửa thì anh cũng sẽ không có hứng thú với tôi cơ mà?
– Vậy sao? Anh không nhớ.
– Lôi Gia Hào, tôi là người tàn tật đó, anh không được ức hiếp tôi!
– Đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh không ức hiếp em.
Sau đó An Như Hinh lại muốn phản biện, nhưng có lẽ Lôi Gia Hào thấy cô quá ồn nên đã hôn lấy môi cô, giúp không gian trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Đợi tới khi cô chịu im miệng thì anh mới từ từ hôn xuống cổ của cô, nhẹ nhàng để lại vài dấu tích xinh xắn ở trên chiếc cổ xinh đẹp ấy.
Tiếp theo sau đó thì anh cũng bắt đầu cởi váy của cô ra, lại nhẹ nhàng giúp cô cởi luôn nhưng thứ không cần thiết, đến đây anh còn nhìn thấy gương mặt của An Như Hinh có hơi đỏ lên. Sau đó cô đã dùng tay che chắn những cô cần che.
Tuy nhiên Lôi Gia Hào lại nhỏ giọng nói:
– Che làm gì, chút nữa cũng phải lộ ra hết thôi.
– Lôi Gia Hào, anh thật sự muốn làm sao?
– Đúng vậy. Không chỉ làm, mà còn phải khiến bụng em to lên nữa.
– Vậy… Vậy… Anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Giá cả thương lượng, đảm bảo là giá hữu nghị.
Lôi Gia Hào đứng hình mất năm giây, quạ bay đầy đầu… Quả nhiên là An Như Hinh, chuyện chăn gối thật mới mẻ đó. Có ai đời vợ chồng làm chuyện nóng bỏng thì cô vợ lại đòi tiền chồng không? Còn giá hữu nghị nữa chứ, đúng là tức chết anh rồi.
Nhưng đến đây anh lại nói:
– Em nói xem, giá thế nào?
– Vì là lần đầu tiên nên chỉ thấy rẻ thôi, 200 triệu. Được không?
– Được! Rất được!
Sau đó Lôi Gia Hào liền lấy từ trong ví ra hai cái thẻ ngân hàng, đặt vào tay của cô, lại bắt đầu lần mò trên cơ thể cô, gian xảo nói:
– Hai thẻ này cộng lại cũng lên số chục tỷ. Em nói xem, chúng ta phải qua bao nhiêu đêm nữa?
– Cái đó… Tôi chỉ cần 200 triệu thôi, số còn lại anh cứ giữ lấy đi.
– Không được, anh chính là dùng tiền mua hết đêm của em.
Dừng một chút, anh lại đưa tay mân mê gương mặt của cô, thấp giọng nói:
– Vậy là… Mỗi tối anh đều có thể ăn em rồi? Tiểu Hinh Nhi, sớm muộn thì bụng này của em cũng sẽ bị đánh sưng thôi!
Không muốn nhiều lời với bé thỏ khôn lỏi này nữa, vì anh biết nếu anh còn kiềm chế thì chắc chắn sẽ bị An Như Hinh thao túng tâm lý. Trước tiên là phải xử đẹp cô đã rồi tính sau!
[…]
Không biết qua bao nhiêu lâu rong ruổi trên cơ thể của mình, sức lực của An Như Hinh đã cạn kiệt nhưng tên khốn đó vẫn cứ gọi là hăng say đưa đẩy, mỗi lần đưa đẩy đều cố ý làm cô phải kêu lên đầy bất lực.
Khi này Lôi Gia Hào lại cười nhẹ, sau đó nói:
– Hinh Nhi, sao không cầu xin nữa? Vừa rồi không phải đang rất vui sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!