Chương 45: Công Tư Phân Minh

Cả ngày ở nhà, An Hạ đã nắm được một ít thông tin của La thị, phần lớn thời gian còn lại cô đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm.

Điều chỉnh gương mặt lạnh lùng uy nghiêm của chị, sao chép đến từng đường nét hoàn hảo nhất, cô phải chuẩn bị một tâm thế thật vững vàng để đối mặt với một căn phòng toàn là những bộ óc tri thức.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến An Hạ nhức đầu, đến buổi tối, gia đình bốn người ngồi trên bàn ăn dài.

Bốn người giáp mặt nhau trên bàn ăn dài, mẹ chồng gợi hỏi.

"Sắp tới chắc hẳn Bối Nghi hơi bận bịu hả? Con cũng gáng sắp xếp chừa ra một vài ngày rảnh trong tuần sau, cùng ba mẹ đến thăm ông bà nội."

"Dạ..." An Hạ gật đầu, nghĩ đến thời gian biểu sắp đến dày đặt đã thấy sợ hãi, nhưng cũng chẳng thể biểu lộ ra, vẫn cứ là giữ một gương mặt nhưng chẳng hề có chuyện gì.

Ông bà nội ở cùng với người con thứ nhất, cha anh là người con thứ hai, nhà họ ở trong khu biệt thư phía tây thành phố S.

An Hạ đã gặp qua họ hàng một vài lần, với năng kiếu học hội hoạ, cô đã sớm ghi nhớ được mọi người trong họ hàng nhà anh.

Chỉ là...! Có quá là nhiều người đi, thất sự có phần khó khăn để nhớ hết tất cả chỉ qua một vài lần gặp.

"Bối Nghi đến công ty làm, con chú ý con bé một chút, tuy nói là giỏi nhưng Bối Nghi cũng chưa có kinh nghiệm làm việc nào cả, cái gì cũng phải từ từ chỉ bảo con bé" La lão gia yêu cầu, La phu nhân nghe vậy cũng liền góp mặt.

"Đúng rồi nga, đừng có giao nhiều việc cho con dâu mẹ quá đấy."

An Hạ lén liếc nhìn sang vị trí bên cạnh, muốn dò xem thái độ của anh, mẹ đã nói hộ ý muốn lòng cô rồi a, anh mau mau mà đồng ý đi, giao cho cô càng ít việc thì càng tốt.

La Thành Dương hướng ba mẹ mĩm cười, xong lại xoay mặt nhìn sang cô, bắt lấy ánh mắt nhìn lén của cô, An Hạ nhanh chóng đá ánh mắt đi nơi khác vờ như không để ý.

Cô né tránh ánh mắt rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn là chậm hơn anh một giây, anh nhìn cô, giương ra nụ cười ủy mị.

"Sao có thể? Công tư phân minh đi."

An Hạ xoay mặt lại nhìn anh, câu nói kia đánh vào trái tim bé bỏng.

Công tư phân minh? Tức là anh sẽ không khoan nhượng?

Cô nhìn anh, miệng khô lưỡi cứng không nói lên lời, anh đáp lại cô bằng nụ cười toả nắng đầy thương hiệu, vô cùng đẹp trai phát ra tia sáng.

"Phi!" Cô quay ngoắc đi, tiếp tục dùng bữa, không thèm ở đó đôi co với anh.

Sau bữa tối, La Thành Dương tắm gội xong ngồi trên giường lớn, nửa nằm nửa ngồi xem biểu đồ cổ phiếu trên chiếc laptop đặc trên chiếc bàn nhỏ kê giường.

Đến lượt An Hạ tắm rửa, tuy nhiên cô vẫn còn đang lay hoay lựa chọn trang phục cho ngày mai, cầm lấy chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chiếc váy đen công sở, vô cùng đơn điệu.

Như thế thì có hơi hướng mộc mạc quá, sẽ làm anh mất mặt, ném đi chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.

Ngày đầu tiên đến công ty, An Hạ phải thật sự chau chuốc, vừa phải lịch sự vừa phải sang trọng, cô lục mò trong tủ quần áo lớn, lấy ra một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt bằng vải voan, cổ áo thiết kế chiếc nơ thắc tay, cầm chiếc áo màu hồng đưa chiếc váy ôm bút chì công sở màu đen lên đọ, An Hạ vẫn cảm thấy không hợp.

Ném đi chiếc váy màu đen, cầm lên chân váy bút chì màu trắng ngà, đọ lên với chiếc áo hồng vô cùng hợp.

Vừa thanh tao lịch sự, không kém phần quý phái, An Hạ chốt nhanh trang phục, sau đó kéo cánh cửa tủ đồ bên cạnh tìm đồ ngủ để chuẩn bị đi tắm.

La Thành Dương ngồi trên giường lớn chú tâm vào biểu đồ cổ phiếu, vô tình lướt ánh mắt lên nhìn sang vợ nhỏ đang lay hoay lựa chọn quần áo, cô cứ cầm cái áo này suy tư rồi ném đi, lấy chiếc áo khác lại tiếp tục trầm ngâm suy tư, vóc dáng nhỏ mềm mại bối rối kia, thật khiến người khác muốn ôm vào lòng.

Bỗng nhiên thấy cô lúng túng ở tủ đồ, giống như không tìm được đồ để mặc, bộ dạng rối bời cả lên có phần đáng yêu, La Thành Dương vô tình nhìn thấy lại đăm chiêu đến chả thèm nhìn vào màn hình máy tính nữa.

Cô lúng ta lúng túng trong loạt đồ ngủ treo trên móc, tay cứ kéo quần áo đi qua, móc treo đồ ma sát lên thanh treo kêu lạch cạch.

Tại sao lại...! Toàn những kiểu đồ ngủ mỏng như lá lúa thế này, vải vóc hoàn toàn nhìn xuyên thấu, đống quần áo ngủ này hình như toàn từ quà cưới hôm qua cô mở, những bộ quần áo ngủ mà cô mang về đâu mất hết rồi.

An Hạ kéo mãi đến hết cả một tủ quần áo ngủ vẫn không tìm được những bôn pijama của cô, chúng đột nhiên không cánh mà bay, chỉ còn lại những bộ quần áo chỉ mỏng như lá lúa, mặc như không mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!