"Nói đi. Tôi rất bận đừng làm mất thời gian."
"Hàn Thiên sao anh lại tự nhiên rút vốn đầu tư vào Tần thị?"
Hàn Thiên cũng không nhiều lời mà vứt sấp tài liệu Hàn Duệ đã điều tra trước mặt cô ta.
Tự mình xem đi.
Tần Uyển Nhi cảm nhận điềm chẳng lành, cô ta cầm sấp tài liệu lên đọc, càng đọc càng thấy kinh hãi và lo sợ.
Bên trong là tất tật tật về những chuyện cô ta đã làm trong mấy năm qua. Từ chuyện lén lút ngủ với đàn ông khác sau lưng Hàn Thiên trong đây đều có đủ. Hình chụp cũng rất sắc nét chẳng thể chối cãi. Còn có cả bằng chứng cô ta cấu kết với Trần Tuấn Hải hãm hại Vương Bảo An.
Tay cô ta run đến nỗi chẳng thể cầm nổi sấp tài liệu kia khiến nó rơi bịch xuống đất. Tất cả ảnh và giấy tờ rơi đầy ra sàn.
"Không…không phải như vậy đâu. Hàn Thiên anh nghe em nói. Là ai là ai gửi cho anh mấy thứ này? Có người cố ý hãm hại em."
Hàn Thiên ngồi trên ghế tay xoay xoay điện thoại cười lạnh:
"Có người cố ý hãm hại?"
Tần Uyên Nhi điên cuồng gật đầu:
"Phải, có kẻ hại em. Hàn Thiên anh phải tin em. Đúng đúng rồi, là Vương Bảo An chắc chắn là cô ta. Cô ta ghen tị với tình cảm mà em dành cho anh nên mới nghĩ đủ mọi cách để cướp anh về. Chính là cô ta, chính cô ta hại em đó Hàn Thiên."
Hàn Thiên lập tức đen mặt lại:
"Những gì cô nói là thật sao?"
Là thật.
Vương Bảo An đứng ngoài cửa vừa hay nghe được tất cả nhưng cô cũng không náo, không tức giận chỉ lẳng lặng nhìn vào trong. Cô muốn biết anh sẽ xử chí thế nào, liệu có một lần nữa làm mình thất vọng.
Trí Anh và cường Hào cũng căng thẳng thay Hàn Thiên, hai người đứng phía sau cô nhìn vào.
Cheng…
Chiếc điện thoại phiên bản mới ra mắt đang được anh đùa nghịch trên tay cứ thế mà vỡ nát.
Tần Uyển Nhi giật bắn cả mình, chỉ nghe thấy chất giọng lạnh lùng cất lên bên tai.
"Tần Uyển Nhi, tôi nên tin cô sao?" Những lời này của anh hiển nhiên không phải ngữ khí nghi vấn, giống hơn là hỏi vặn mang theo chút ý tứ châm chọc.
"Tôi cho cô một cơ hội để giải thích cho rõ vậy mà những lời nói phát ra từ miệng cô chỉ toàn là dối trá."
Tần Uyển Nhi cả người lạnh toát gắt gao nắm lấy tay anh:
"Hàn Thiên em sai rồi."
Hàn Thiên nhìn cô ta như thứ gì đó cực kì dơ bẩn mà rút tay về.
Tần Uyển Nhi chân tay mềm nhũn, quỳ xuống van xin:
"Hàn Thiên em sai rồi, em nhận sai mà. Anh tha thứ cho em đi. Em sẽ sửa đổi mà Hàn Thiên."
Vừa nói vừa khóc nức nở.
"Thời gian qua tôi đối xử với cô cũng không tệ, cô cũng đã thành công có được thứ mình muốn. Vậy tại sao còn muốn hại em ấy?"
Hàn Thiên chỉ muốn quay lại quá khứ đấm cho mình một cú thật đau để thanh tỉnh. Trước đây anh ngu muội lại vì người đàn bà lẳng lơ này mà đối xử lạnh nhạt với người yêu anh chân thành. Thật quá ngu mà, đường đường là một vị chiến thần trên thương trường mà trong chuyện tình cảm lại quá kém cỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!