Chương 5: (Vô Đề)

Mấy ngày qua anh ăn bất kì món ăn nào cũng cảm thấy không hợp khẩu vị, nửa đêm tỉnh lại thấy bên cạnh không phải người trước kia liền khó chịu.

"Không phải mùi hương này."

Anh đi ra ban công hút thuốc nhìn cảnh đêm tối mà lòng dâng lên một nỗi mất mát.

Thật khó chịu…

Tần Uyển Nhi ôm anh từ phía sau:

"Hàn Thiên sao anh không ngủ?"

Hàn Thiên đập thuốc rồi xoay người lại ôm lấy Tần Uyển Nhi:

"Anh chỉ thấy quá ngột ngạt nên ra đây hóng gió thôi. Em mau vào trong ngủ đi."

Tần Uyển Nhi dụi dụi vào ngực anh:

"Không chịu đâu, anh vào ngủ với em."

Được. Hàn Thiên không rõ cảm giác khó chịu trong lòng lúc này là gì, hình như nó xuất hiện từ cái ngày mà cô xách vali rời đi.

Trong phòng họp, không khí căng thẳng đến tuột độ.

Nhìn sắc mặt u ám hết sức khó coi của Hàn Thiên mà không một ai dám nhúc nhích ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hàn Thiên đập mạnh tập tài liệu xuống bàn:

"Tài liệu này ai làm?"

Trong phòng im lặng đến đáng sợ, một nhân viên run cầm cập đứng dậy:

"Hàn…Hàn tổng là tôi.".

Hàn Thiên quét con mắt đáng sợ nhìn cô ta:

"Cô, ngày mai không cần đến làm nữa"

"Hàn tổng cho tôi một cơ hội nữa đi mà."

Ra ngoài.

Hàn tổng.

Hàn Thiên liếc đôi mắt sắc bén vè phía người nhân viên đó. Cô ta lập tức câm nín, run run cầm sấp tài liệu rồi rời khỏi.

Có một vài ánh mắt thương sót cho nhận viên kia còn lại ai đấy đều lạnh tanh tự lo cho bản thân mình. Không hiểu sao hôm nay Hàn tổng của họ vì lí do gì mà trở nên khó ở.

Thật đáng sợ.

Được rồi, tan họp.

Sau khi Hàn Thiên ra khỏi phòng bọn họ mới thở phào một hơi.

Giám đốc Trương:Dọa chết tôi rồi.

"Hàn tổng hôm nay thật đáng sợ."

Một vài thư kí nữ xúm lại nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!