Châu Hân Hân cùng Lí Kiệt sau khi kết thúc cuộc họp thì bận đến bù đầu, công ty lại một lần nữa được một phen nháo nhào. Toàn bộ các lãnh đạo có liên quan đến vụ việc này đều phải buộc thôi việc, chờ phán xét của luật pháp.
Tài sản của Trần Tuấn Hải đều bị tịch thu, lão ta giờ chỉ là một gã trắng tay. Vì quá sốc, tâm lí bị ảnh hưởng nặng nên lão ta cũng trở nên điên điên dại dại.
Cho đến khi xử lí mọi việc ổn thỏa thì cũng là quá trưa. Châu Hân Hân ghé vào mua chút cháo rồi tới bệnh viện.
Nhưng khi vừa đến nơi không thấy bóng dáng Vương Bảo An đâu liền hốt hoảng.
Bảo An.
Cũng may gặp đươc cô y ta ban nãy:
"Cô là người nhà bệnh nhân trong phòng này?"
"Là tôi, chị có thấy cậu ấy đâu không?"
"Cô ấy khi mới tỉnh lại đã chạy sang phòng bên cạnh rồi. Giờ chắc vẫn ở đó."
Cảm ơn chị.
Châu Hân Hân liền chạy qua đó, qua lớp cửa kính cô nhìn thấy Vương Bảo An vẫn bình an đang ngồi nói chuyện với Hàn Duệ.
Cạch…
"Bảo An sau cậu không ở trong phòng nghỉ mà lại chạy qua đây?"
Vương Bảo An hơi giật mình quay ra:
"Hân Hân, cậu đến lúc nào vậy? Mình đã khỏe rồi, nằm lâu cũng khó chịu. Với lại mình cũng muốn xem tình hình của anh ấy."
Hàn Duệ không nói gì chỉ hơi nhíu mày nhìn Châu Hân Hân, đối với người này anh chẳng có lấy một chút ấn tượng tốt nào.
"Chị Bảo An hay chị về phòng nghỉ trước đi. Khi nào anh ấy tỉnh em liền lập tức báo cho chị."
"Phải đó, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, mình có mua cho cậu chút cháo nóng." Châu Hân Hân cho dù thế nào ác cảm dành cho Hàn Thiên vẫn không đổi. Cho dù hiện tại anh có từng cứu Vương Bảo An hai lần thì có sao? Cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm trong ba năm qua.
Huống hồ hiện tại Châu Hân Hân đã biết Lí Kiệt cũng đã có tình cảm với Vương Bảo An, cô ta đương nhiên sẽ giúp anh mình rồi.
Vì vậy Châu Hân Hân chỉ muốn Vương Bảo An tránh xa Hàn Thiên ra một chút, tốt nhất là đừng dính dáng lến nhau.
"Vậy chị về phòng trước."
Châu Hân Hân liếc qua Hàn Thiên một cái rồi đi lại đỡ Vương Bảo An:Còn đau không?
Cô khẽ lắc đầu.
Cạch…Châu Hân Hân đỡ cô ngồi lên giường.
"Bảo An, là anh ta đã cứu cậu thật sao?"
"Ừm, anh ấy vì cứu mình nên đã đỡ một phát bốn viên đạn."
Đỡ đạn giúp cậu? Châu Hân Hân trầm ngâm không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Bảo An không phải cậu đã tha thứ cho anh ta rồi chứ?"
"Mình cũng không biết, hiện tại trong lòng mình đang rất rối."
Châu Hân hân bỗng nắm chặt lấy tay cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!