Chương 4: (Vô Đề)

Châu Hân Hân mở sấp tài liệu trên bàn từ từ đọc. Mấy năm qua kể từ sau khi cô qua nước ngoài du học, Bảo An cuộc sống không mấy thuận lợi, cô gắng tốt nghiệp đại học. Sau đó chạy đông chạy tây tìm việc khắp nơi. Có một ngày vì về quá trễ mà cô bị một đám lưu manh chặn đường nhằm dở trò đồi bại.

May mắn thay gặp được Hàn Thiên, anh ta chỉ tiện tay cứu giúp mà từ đó Bảo An luôn mang ơn trong lòng.

Ông trời cũng thật trêu ngươi để cho Vương Bảo An thành công phỏng vấn xin vào làm việc tại công ty Hàn gia.

Sau đó vì chạm mặt Hàn Thiên mấy lần, cô lại có đôi mắt nhang nhác với Tần Uyển Nhi nên được Hàn Thiên để ý. Vì năng lực làm việc của cô không tồi nên từng bước từng bước trở thành thư kí thân cận của hắn.

Nhưng đâu ai biết được đằng sau thân phận thư kí thân cận ấy là một thân phận khác – vừa là người tình, vừa là kẻ thế thân.

Khó trách Vương Bảo An cứ mãi ngu muội, cô không cha không mẹ ngay cả một người thân ở nơi đây cũng không có, vì vậy đối với cô Hàn Thiên chính là người thân của mình, là ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ bớt tối tăm, sẽ không phải cô đơn nữa nhưng có lẽ cô đã sai.

Ngay từ đầu đã sai rồi.

Ba năm cả ba năm qua cô luôn phải chịu sự coi thường chèn ép của người nhà Hàn gia. Quá đáng hơn nữa là nhu nhược đâm đầu yêu Hàn Thiên chỉ hận không thể móc hết tim gan vì hắn nhưng cái mà Vương Bảo An nhận lại chỉ là tủi hờn, xót xa.

Đọc đến đây, Châu Mẫn Nhi đập mạnh xuống bàn…

"Vương Bảo An tại sao cậu lại phải làm khổ mình như thế?"

Miễn cưỡng kìm nén tức giận trong lòng, Châu Hân Hân tiếp tục đọc. Càng đọc lại càng tức giận:

"Hàn Thiên anh không phải người."

Châu Hân Hân giận đến cả người run rẩy.

"Hàn Thiênnnnnn…Tần Uyển Nhi các ngươi giỏi lắm…Đôi cẩu nam nữ các người."

Châu Hân Hân đau lòng nhìn người nằm trên giường. Hình như gặp phải ác mộng cặp lông mày của Vương Bảo An nhíu chặt lại.

"Bảo An, Bảo An cậu sao vậy khó chịu ở đâu sao?"

Châu Hân Hân dù có gọi cỡ nào thì Vương Bảo An cũng không tỉnh lại. Phải mất một lúc lâu sao hàng lông mày kia mới được dãn ra.

Tròng làm việc của Hàn tổng…

"Thư kí Diệp cô vào đây."

Cốc…cốc…cốc…

Vào đi.

"Hàn tổng cho gọi tôi."

"Ừm. Vương Bảo An đâu? Tại sao sáng giờ không thấy cô ta?"

"Thưa Hàn tổng, thư kí Vương sáng nay không đến làm việc cũng không có báo sẽ nghỉ."

Hàn Thiên hơi nhíu mày phất phất tay:

"Được rồi cô ra đi. À phải rồi gọi cho tôi một suất cơm đem lên đây."

Vâng.

Từ trước đến nay cơm trưa của anh luôn được đích thân Vương Bảo An xuống bếp nấu, rất hợp khẩu vị anh. Hôm nay không thấy cô đem lên liền có chút khó chịu.

Chưa đầy 5 phút cơm đã được giao tới trước cửa phòng. Hàn Thiên cầm đũa gắp gắp được vài miếng liền trực tiếp bỏ qua một bên. Thức ăn này món thì mặn món lại nhạt quá chẳng hợp khẩu vị anh chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!