Trong suốt ba năm qua tủi hờn đau thương cô đã chịu đủ rồi. Sức chịu đựng của con người cũng là có giới hạn, cô không dám cược cũng chẳng dám hi vọng.
Giờ cuộc sống của cô đang rất tốt nên chẳng muốn cưỡng cầu điều gì.1
Vương Bảo An khôi phục tinh thần cầm lấy chiếc USB cất lại vào túi rồi rời đi.
Hàn Duệ không quá ba giây đã trở về với vẻ mặt lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh.
Hai kẻ kia biết bản thân đã bị phát hiện liền tìm cách bỏ trốn.
Chỉ với cái liếc mắt của Hàn Duệ, hai tên kia sợ đến run cả chân.
Không biết một chiếc xe từ đâu xông ra, từ phía sau muốn đâm thẳng vào Hàn Duệ. Anh nhíu mày một cái rồi lách người tránh nó.
Hai tên kia mừng như gặp được phao cứu mạng vội nhảy lên xe.
Lẹ lên. Một giọng nam từ trong xe quát lớn.
Cường Hào lúc này cũng vừa đuổi tới:Nhị thiếu.
Hàm Duệ không đáp lại mà chỉ nhìn về phía chiếc xe cười như điên, nụ cười mang theo vài phần sát ý.
"Haha thú vị, rất thú vị."
Cường Hào khẽ rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ:
"Tên này lại lên cơn nữa rồi."
Hàn Duệ dường như không quan tâm đến sự có mặt của anh ta, một cái liếc mắt cũng không làm trực tiếp lên xe rời đi mất.
Cường Hào cũng không tức giận ngược lại còn phải tạ ơn trời phật.
…
Hàn Thiên vì cơ thể suy nhược cộng thêm uống quá nhiều rượu dẫn đến chảy máu dạ dày. Cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mọi việc ở công ty đều do Hàn Duệ thay anh giải quyết.
Hàn Duệ vốn chẳng thích mấy chuyện quản lí công ty gánh vác tập đoàn này chút nào. Sau mỗi giờ làm việc đều chạy đến bệnh viện trách cứ Hàn Thiên.
"Hàn Thiên rốt cuộc bao giờ anh mới tỉnh lại? Em xử lí mấy giấy tờ vô dụng kia giúp anh đau hết cả đầu. Còn không có thời gian để phát minh thêm bảo bối. Cái này coi như anh đã nợ em, sau này sẽ có lúc em đòi lại tất cả."
"Phải rồi, hôm nay có kẻ đã bắt đầu theo dõi mèo nhỏ Bảo An của anh. Anh nói xem bọn chúng có mưu đồ gì?"
"Tốt nhất mau tỉnh dạy mà giải quyết đi."
Hàn Thiên kẽ động, anh từ từ mở mắt. Mắt vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài phải mất một lúc lâu sau mới mở hẳn được.
"Em lảm nhảm đủ chưa?"
Giọng nói khàn đặc vang lên.
Hàn Duệ hơi nhíu mày:
"Anh tỉnh từ bao giờ?"
Không lâu.
"Vậy tốt rồi, công ty giao lại cho anh, em đi đây." Hàn Duệ với chiếc áo khác rời đi.
Đứng lại. Hàn Thiên vừa định ngồi dậy nhưng cơn đau từ bụng truyền tới khiến anh nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!