Đã mua xong đồ cô nhờ bà chủ pha thêm một ly cà phê nóng.
Trong lúc đợi, Vương Bảo An giơ tay ra trước cửa đỡ lấy một bông tuyết trắng lành lạnh rồi đưa đến miệng phổi một cái, cô cười ngây ngốc như đứa trẻ. Hình như đã rất lâu rồi cô không chơi nặn người tuyết. Hoài niệm về quá khứ từng có cha mẹ gia đình hạnh phúc lại ùa về.
Khóe môi giương lên một nụ cười chua xót, phải chăng nếu ba mẹ cô còn sống thì cô sẽ không phải cô đơn lạnh lẽo như thế này.
Cà phê đã xong cô xách đồ đi về, từ đằng xa vẫn thấy chiếc ô tô đỗ ở đó. Trước cửa nhà là bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc.
Anh tới đây làm gì?
Hàn Thiên hơi giật mình quay người lại:
"À tôi…tôi chỉ tiện đường qua nên ghé lại một chút. Em thế nào rồi?"
"Tôi vẫn ổn, không cần Hàn tổng bận tâm."
Cô lách người đi vào trong, tay đã đặt lên tay nắm cửa.
"Tôi có chuyện muốn nói em." Hàn Thiên hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên vai cô từ từ xoay người cô lại:
"Bảo An, tôi thích em."
Thật không ngờ thái đồ của Vương Bảo An lại rất dửng dưng:Vậy sao?
Tim của Hàn Thiên hẫng một nhịp, lời thật lòng của anh vậy mà lại bị cô phớt lờ:
"Anh thích em, anh rất thích em Bảo An. Chúng ta làm lại từ đầu được không?"
"Anh điên đủ chưa? Điên đủ rồi thì để tôi yên." Cô gạt tay anh ra khỏi người mình.
Hàn Thiên cố chấp nắm chặt lấy tay cô không buông.
"Tôi nói anh buông ra." Vương Bảo An tức giận quát lớn, cô cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Đột nhiên mặt Hàn Thiên tái nhợt, cơn đau dạ dày lại chọn đúng lúc này để phát tác. Bàn tay đang nắm chặt cô từ từ buông lỏng, hai hàng lông này nhíu chặt lại với nhau. Mặc dù ngoài trời đổ tuyết rất lớn nhưng Hàn Thiên lại đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Cảm thấy có gì đó không đúng Vương Bảo An quay ra nhìn anh.
Mặt Hàn Thiên trắng bệch, mồ hôi túa ra, răng cắn chặt lại:
"Hàn Thiên, Hàn Thiên anh sao vậy?"
"Anh…anh đừng có mà lừa tôi. Hàn Thiên."
Nhìn sắc mặt trắng bệch kia của anh thì chắc chắn không phải là giả, cô có chút hốt hoảng đưa tay ra đỡ anh.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Hàn Thiên cắn răng chịu đau:
"Không…không cần đâu. Bảo An em có thể cho tôi vào nhà một lát không? Tôi không muốn đến bệnh viện."
Không còn cách nào khác coi đành đỡ anh vào trong.
Cô đặt anh nằm xuống ghế rồi chạy đi rót một ly nước ấm.
Hàn Thiên.
Cô đỡ anh ngồi dậy uống nước:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!