Chương 25: (Vô Đề)

"Thiên Thiên con đi đâu vậy? Cái thằng bé này có cần chạy nhanh vậy không?"

Hàn Khải mắt vẫn chăm chú đọc báo:Bà cứ kệ nó đi.

"Ông đó làm cha mà chả quan tâm gì đến con hết." Tưởng Lam quay sang liếc chồng mình một cái rồi tiếp tục coi TV.

Hàn Duệ đang đứng ngoài ban công thầm trách tại sao nơi đây quá bình yên thì bắt gặp dáng vẻ khẩn trương của anh trai mình lên xe rời đi.

Trực giác mách bảo anh ta nơi đó sẽ rất thú vị, mà một người chỉ sợ thế giới này không loạn như Hàn Duệ sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Hàn Duệ cũng ngay lập tức bám theo:

"Ba mẹ con ra ngoài một lát."

"Đã muộn rồi còn đi đâu?"

"Con đi hóng gió xíu thôi."

Nhớ cẩn thận đó.

Vâng.

Tưởng Lam thở dài:Hai cái đứa này.

Hàn Thiên lái xe thẳng đến bệnh viện, trong lòng không biết có bao nhiêu cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Bảo An.

Cạch…anh mở cửa chạy vào trong. Chỉ thấy Lí Kiệt đang đút cháo cho cô, cả hai đang cười rất vui vẻ. Châu Hân Hân đang ngồi một bên gọt táo. Nhìn qua bọn họ không khác gì một gia đình hạnh phúc. Sắc mặt anh lập tức đen lại, ánh mắt dán chặt vào người Lí Kiệt.

Vương Bảo An vừa thấy Hàn Thiên thì hơi ngây người, cô thật không dám tin anh sẽ đến đây. Bởi trước kia khi cô sốt cao đến mức phải nhập viện anh cũng chưa từng một lần đến thăm.

Nghĩ lại chuyện trước kia liền cảm thấy tâm trạng không vui, lông mày Vương Bảo An hơi nhíu lại:

"Hàn tổng đêm khuya anh đến đây làm gì?"

Tôi đến thăm em.

"Vậy phải cảm ơn Hàn tổng quan tâm rồi."

Thái độ của cô dành cho anh rất lạnh nhạt, Hàn Thiên cảm thấy tim mình như có một lưỡi dao nhọn đâm phải. Rất đau.

Lí Kiệt đặt tô cháo xuống bàn nói:

"Phiền Hàn tổng đêm hôm đến đây." Tay anh bất ngờ đặt lên tay Vương Bảo An rồi hai bàn tay khẽ đan vào nhau. Cô có hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì.

Mặt Hàn Thiên càng đen hơn ánh mắt rời xuống chỗ hai bàn tay đang đan vào nhau kia.

Lí Kiệt nhìn cô cười ôn nhu:

"An An nhà chúng tôi đã không sao rồi. Hàn tổng cũng không cần bận tâm. Chỗ này có hai người chúng tôi chăm sóc em ấy cũng đủ rồi." Ý đuổi người rất rõ làm sao Hàn Thiên không nhận ra.

Nhìn sang Vương Bảo An cô cũng không nói gì xem như ngầm đồng ý. Trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác chua xót xen lẫn thất vọng.

"Châu Hân Hân nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì vô cùng hả hê:"Hàn tổng cũng muộn rồi anh bận rộn ở công ty cả ngày cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, An An có chúng tôi chăm sóc rồi.Vậy lần khác sẽ đến thăm em.

"Ngoài cửa Hàn Duệ cũng kịp chứng kiến hết mọi chuyện bên trong. Trí Anh và Cường Hào chỉ chào hỏi xong rồi đứng qua một bên. Bọn họ thực sự không có gan chọc tên"điên" này đâu. Ở Hàn gia có ai là không biết thủ đoạn tàn độc của hắn chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!