Chương 22: (Vô Đề)

Châu Hân Hân khóc đến mắt sưng cả lên.

Cạch…

Lí Kiệt mở cửa đi vào:

"Em ấy chưa tỉnh sao?"

Châu Hân Hân thở dài lắc đầu:

"Cậu ấy chưa tỉnh lại lần nào."

Ăn chút gì đi. Lí Kiệt đưa hộp cơm qua cho Châu Hân Hân.

"Từ tối qua em đã chưa ăn gì rồi."

Tối qua Châu Hân Hân còn đang rất vui mừng cố gắng dồn hết toàn bộ công việc lại để hoàn thành trong đêm, dự định ngày kia sẽ về nước. Khi cô làm việc đều rất chuyên chú nên nhiều lúc hay bỏ bữa, tối qua cũng như vậy.

Nào ngờ sáng nay nhận được tin Vương Bảo An gặp tai nạn liền lên trực thăng về nước. Khi đi cả vali cũng không kịp mang theo nói gì đến ăn uống.

Em không muốn ăn.

Lí Kiệt khẽ mắng:

"Em còn không ăn thì không đợi đến lúc An An tỉnh lại em đã nhập viện rồi. Em muốn em ấy khi tỉnh lại còn phải lo lắng cho em?"

Em…

Châu Hân Hân á khẩu đành nhận lấy hộp cơm nhưng vì không có khẩu vị nên ăn được vài miếng lại để xuống.

Anh.

Ừm.

"Khi nãy em gặp Hàn Thiên là anh ta đưa cậu ấy đến đây."

Vẻ mặt Lí Kiệt không rõ biểu cảm:

"Vậy đợi khi em ấy tỉnh lại chúng ta sẽ đi cảm ơn Hàn tổng rồi."

"Không. Tuyệt đối không được cho Bảo An biết là anh ta đã cứu cậu ấy." Châu Hân Hân hơi khích động.

Tại sao? Lí Kiệt có chút khó hiểu.

"Anh ta là người yêu cũ của Bảo An và cũng chính là kẻ đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cậu ấy. Anh còn nhớ người con gái đứng cạnh anh ta ngày hôm đó không?"

"Là tiểu thư nhà họ Tần hình như tên Uyển Nhi."

"Ừm cô ta là người yêu hiện tại của Hàn Thiên. Tên khốn nạn đó đã có người đàn bà khác ở bên cạnh rồi mà vẫn muốn một chân đạp hai thuyền. Em không muốn Bảo An tiếp tục dây dưa mãi với hắn."

Châu Hân Hân khẽ thở dài:

"Cậu ấy thật sự rất mạnh mẽ và cũng rất đáng thương." Cô bắt đầu kể lại từ ngày đầu tiên gặp lại Vương Bảo An.

"Thật không ngờ em ấy phải chịu đựng nhiều như vậy. Một cô gái bé nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ."Bảo An cậu ấy rất đáng thương.

"Khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt. Lí Kiệt nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay lạnh giá của cô, không biết đang nghĩ gì. Tay còn lại đặt lên vai Hân Hân vỗ nhẹ an ủi. Châu Hân Hân như nhớ ra chuyện gì đó:"

Phải rồi còn một chuyện rất quan trọng quên không nói với anh. Hàn Thiên anh ta nói vụ tai nạn này là do có người cố ý nhắm vào cậu ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!