Vương Bảo An,…
Con đường này khá vắng vẻ lại là buổi chiều tối ít người qua lại nên không một ai hay biết nơi đây vừa xảy ra một trận tai nạn khủng khiếp.
Từ phía xa xa, Hàn Thiên đã nhìn thấy một chiếc xe bị đụng đến méo mó. Tay anh nắm chặt lấy vô lăng. Càng đi lại gần càng cảm thấy chiếc xe này quen thuộc không thôi.
Tim anh bắt đầu đập điên cuồng.
"Không, không phải em ấy."
Cho đến khi nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc kia tim anh dường như chết lặng.
Anh đạp cửa xe chạy xuống:Bảo An, Bảo An.
Người ngồi trong xe đã bất tỉnh căn bản không thể nghe được tiếng anh gọi. Chỉ có tiểu Mun liên miệng kêu, ánh mắt nó nhìn anh như đang cầu xin anh cứu chủ nhân nó.
Bảo An, Bảo An.
Anh dùng tay không phá cửa, mặc kệ mảnh kính đâm, cứa rách tay anh cũng chẳng buồn để tâm. Có lẽ giờ phút này ở một nơi nào đó đã vô cùng đau đớn, cái đau như chết lặng.
Cửa xe bật ra, anh đau xót ôm lấy cô vào lòng.
"Bảo An, Bảo An em đừng dọa anh."
Anh không dám đưa tay lên kiểm tra hơi thở của cô. Anh sợ, anh sợ sẽ mất đi người con gái này. Đến lúc đó anh không biết bản thân phải đối diện ra sao.
Anh không chậm trễ mà ôm cô đặt vào trong xe, Tiểu Mun cũng nhang chóng nhảy vào.
Anh lái xe nhanh nhất có thể, nơi đây cách bệnh viện khá xa. Cả người anh run không ngừng.
"Bảo An, tôi nói cho em biết nếu em không tỉnh lại thì cho dù em có làm ma tôi cũng trói buộc em lại với tôi."
"Bảo An xin em đừng xảy ra chuyện gì mà."
Chiếc xe vụt nhanh trong dòng người đông đúc. Rất nhanh đã tới được bệnh viện.
Anh ôm lấy cơ thể đầy máu của cô chạy vào.
"Bác sĩ, bác sĩ mau cứu em ấy. Bác sĩ."
Ngay lập tức một đội ngũ y tá và bác sĩ vào việc đem cô chuyển vào phòng cấp cứu.
Hàn Thiên ngồi bên ngoài tay run run nhìn vào phòng cấp cứu:
"Bảo An xin em xin em đừng xảy ra chuyện. Đừng bỏ lại tôi một mình."
Trước nay anh không tin vào thần phật nhưng giờ khắc này anh không biết làm gì khác ngoài cầu khẩn họ ban phép màu giúp cô vượt qua.
Một phút cô nằm trong phòng cấp cứu cứ như một giờ một ngày một tháng anh ngồi ngoài này. Y tá khuyên anh nên đi băng bó lại vết thương nhưng dù nói cỡ nào anh cũng không rời đi chỉ ngồi nhìn chằn chằm vô phòng cấp cứu.
Một Hàn Thiên kiêu ngạo trước nay chưa từng bày ra bộ dạng thê thảm trước mặt người khác giờ đây lại đang run sợ.
Bọn họ đều lắc đầu thở dài.
Sau ba tiếng đồng hồ cấp cứu cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.
Hàn Thiên lập tức chạy lại:
"Bác sĩ em ấy sao rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!