Khụ…khụ
Hàn Thiên ngay lập tức đi đến đỡ lấy cô:Cô sao vậy?
"Không cần Hàn tổng bận tâm." Cô đưa tay gạt Hàn Thiên ra dựa người vào chiếc cột phía sau, chân mày nhíu lại. Tên phục vụ khi nãy đã không thấy đâu. Nhìn lại đám người Trần Tuấn Hải đều đang giương ánh mắt tự đắc nhìn cô.
Vương Bảo An siết tay thành nắm đấm đám người này lại dám đổi thành rượu mạnh để chơi cô. Hàn Thiên cầm lấy ly rượu khi nãy của cô đưa lên ngửi thử. Là Everclear một dòng rượu mạnh cực kì thanh khiết, không màu không mùi. Nhìn qua chẳng khác gì nước lọc.
Hàn Thiên đi đến bên bàn lấy một ly nước ấm đưa qua cho cô.
Cảm ơn Hàn tổng.
Nước nóng mặc dù hòa tan mùi rượu cồn nồng đậm trong miệng, nhưng cảm giác thiêu đốt đau đớn không vơi đi là bao. Trong người vô cùng khó chịu.
Hàn Thiên đưa tay vỗ nhẹ lưng cô:Không sao chứ?
Tôi không sao. Tuy nói không sao nhưng mặt đã bắt đầu thiêu đỏ. Cô quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người Trần Tuấn Hải, xem ra lời cảnh cáo hôm trước dành cho lão ta quá nhẹ nhàng rồi.
Vẫn chống đỡ được?
"Anh cứ mặc kệ tôi đi."
Hàn Thiên cầm tay cô kéo đi:Tôi đưa em về.
"Tôi đã nói anh mặc kệ tôi đi mà." Vương Bảo An cảm thấy bản thân sắp không giữ được tỉnh táo nữa rồi.
Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng rồi kiên quyết dẫn cô rời khỏi.
Vương Bảo An thần trí dần dần biến mất trong rượu cồn, trong lúc mơ mơ màng màng chẳng còn nhận ra người trước mặt là ai.
Trời đã bắt đầu chuyển mùa từ thu sang đông, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi trắng xóa.
Vương Bảo An vẫn vùng vẫy thoát khỏi Hàn Thiên:
"Con mẹ nó tôi nói tôi không sao mà, tôi còn phải trả thù đám cáo già đó. Phải cho lão ta một bài học. Tôi phải cho lão ta biết tôi không dễ bắt nạt."
Hàn Thiên hơi mất kiên nhẫn, anh gầm nhẹ:
"Đừng quậy, tôi đưa em về nhà."
Vương Bảo An say đến chẳng biết gì nữa, tựa đầu vào vai anh:
"Nhà? Tôi đây không có."
Tim Hàn Thiên như lỡ một nhịp.
Cô mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt không tự chủ được mà đưa tay vuốt lên:
"Anh là ai? Tại sao tôi nhìn anh rất giống một người."
Giống ai.
Hàn Thiên không phản ứng cứ để cô đặt tay lên má mình làm loạn.
"Giống ai? A tôi nhớ ra rồi anh…chính lài tên đại ngốc, tra nam chết tiệt Hàn Thiên. Là kẻ đáng ghét ai gặp cũng muốn đánh."
Hàn Thiên sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi.
Cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe, anh mở cửa muốn nhét cô vào trong. Nhưng Vương Bảo An lại liều mạng mà vùng vẫy, chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!