Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, cô hỏi anh có thể cho cô vay tiền được không.

"Coi như là em mượn."

Chu Cận Nghiêm càng thấy khinh thường. Trong mắt anh, chưa từng có ai lộ rõ mục đích đến thế.

Nhưng anh vẫn hỏi: "Bao nhiêu?"

"ba trăm triệu." Cô ngập ngừng. "Nếu có thể thêm chút nữa thì tốt, coi như dự phòng."

Anh dừng bút ngay trên tờ séc.

Chợt thấy nực cười.

Khoản phí chia tay anh ném cho bạn gái trước còn gấp mười lần.

Lẽ ra lúc đó anh nên nhận ra, cô không giống những người khác.

Cô đến với anh, không phải vì hư vinh, mà vì đường cùng.

Sau này anh mới phát hiện trên người cô có nhiều vết sẹo.

Cô không để tâm, chỉ nói lúc nhỏ đi học phải băng rừng, trời mưa trượt chân ngã để lại.

Chu Cận Nghiêm từng nghĩ mãi về cảm giác nhói lên trong tim lúc đó, có lẽ chính là khoảnh khắc anh rung động.

Chỉ là… anh cố tình bỏ qua.

Anh thích Lục Tư Tư nhiều năm, luôn nghĩ cô ấy như đóa hoa được nâng niu giữa lồ ng kính.

Còn Dụ Ninh…

Giống như mặt hồ trong veo.

Cô âm thầm đi theo anh, chịu hết tất cả sự chèn ép từ anh và bạn bè.

Bọn họ càng khinh thường, đôi mắt cô càng sáng, càng phản chiếu rõ sự thấp hèn của họ.

Chu Cận Nghiêm đôi khi thấy hoang mang.

Anh biết, anh chưa từng thực sự có được cô.

Cô ở lại, chỉ vì món nợ ba trăm triệu.

Anh biết, sau lưng anh, cô luôn lén học hành, như lúc nào cũng sẵn sàng rời đi.

Ánh mắt cô nhìn sách đầy khát khao, thứ ánh nhìn ấy, anh chưa từng có được, dù chỉ một giây.

Anh chỉ muốn một lần, ánh mắt ấy chứa hình bóng anh, dù là chán ghét hay hận thù cũng được.

Và thế là, anh sai một bước, rồi lún mãi không dừng.

Ngày thứ mười sau khi Dụ Ninh rơi xuống vực.

Ai cũng nói, cô không thể sống sót.

Bạn bè khuyên anh: "Bỏ đi, đã vậy rồi. Vì một người đã chế//t mà giận nhau với Tư Tư cũng không đáng. Huống hồ, chẳng phải chính anh từng nói, cô ta chỉ là thế thân thôi sao?"

Chu Cận Nghiêm ngẩng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!