Một người tự xưng là "người biết chuyện" tung tin: "Chu Cận Nghiêm có bạn gái rồi, quen nhau mấy năm, tôi từng thấy họ đi ăn cùng nhau, không phải Lục Tư Tư đâu."
Để làm bằng chứng, người đó đăng kèm một bức ảnh.
Dù ảnh chụp trộm hơi mờ, vẫn thấy rõ người con gái trong ảnh tóc ngắn, dáng người mảnh mai, đuôi mắt có nốt ruồi lệ.
Cô ấy đang ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn người đối diện.
Tôi nhìn ảnh, sững người.
Đó là hai năm trước, khi ngoại vừa mất.
Tâm trạng tôi rối bời.
Chu Cận Nghiêm đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ mới mở.
Họ nấu đúng món quê tôi, gia vị giống hệt thói quen nấu ăn mấy chục năm của ngoại.
Tôi ăn một miếng là biết anh cố tình đưa tôi đến đây. Tôi nghiêm túc cảm ơn:
"Cảm ơn anh, Chu tổng."
Anh mỉm cười: "Dụ Ninh, bạn trai em mà em gọi thế à?"
Anh bảo tôi gọi anh là A Nghiêm.
Tôi không quen sự thân mật đó, nên luôn gọi cả họ lẫn tên.
Sau này tôi mới biết, "A Nghiêm" là cách Lục Tư Tư gọi anh từ nhỏ đến lớn.
"Dụ Ninh!"
Tôi sực tỉnh, thấy Chu Cận Nghiêm mặt mày lạnh tanh bước vào, sải bước đến trước mặt tôi.
Anh giơ tay tát thẳng tôi một cái, nắm cổ áo tôi, ép tôi vào cạnh bàn.
Một tấm ảnh bị ném mạnh trước mặt.
Là tôi và Lâm Gia, ngồi ở góc tối trong quán cà phê.
Anh nghiến giọng:
"Em còn muốn gì nữa? Nếu không phải vì khuôn mặt giống Tư Tư, khi ngoại em nằm viện, đến tư cách bán thân cho anh để đổi tiền em cũng chẳng có!"
"Giờ thì hay rồi, em hợp tác với người khác hãm hại Tư Tư, em đúng là độc ác!"
Má tôi nóng rát, cổ bị kéo siết, cảm giác nghẹt thở dâng lên từng cơn.
Tôi cố gắng mở miệng:
"Không phải em... em đã từ chối rồi."
Chu Cận Nghiêm không tin.
Anh bóp chặt cằm tôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.
Lát sau, anh bật cười lạnh lẽo: "Hạng ba xu, thật rẻ mạt."
Anh buông tay, để mặc tôi ngã xuống đất, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!