Chương 62: Một chuyến đi đến sở thú.

Nghe Âu Lương trần thuật xong, bàn tay đang vuốt ve lá cải của Tiểu Thất ngừng lại, mới ba tháng mà thôi, hoàn cảnh bên ngoài chẳng lẽ đã tới nỗi phải ăn đồng loại rồi? Ốc có nên làm gì đó hay không?

Có lẽ là đã nhìn suy nghĩ của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương rũ đầu thở dài, "Vật tư có thể dễ dàng thu thập bên ngoài đã càng ngày càng ít, em cũng không nghĩ lại nhanh như vậy, dù chuỗi cung ứng đồ ăn đã đứt, tuy nhiên nguồn dự trữ của thành phố có lẽ sẽ đủ để hỗ trợ những ngư. ời sống sót một thời gian, nhưng......"

Âu Lương lộ ra một nụ cười khổ, "Nhưng cũng giống như chúng ta đang ở, chỉ cần có năng lực đều sẽ nghĩ mọi cách để dự trữ vật tư, bất luận bản thân có ăn hết hay không, hơn nữa là nếu căn cứ càng mạnh, lương thực dữ trự lại càng nhiều, ngược lại, căn cứ càng nhỏ năng lực càng yếu, cơ bản thì từ tháng trước cũng đã rất khó thu thập vật tư."

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân khiến Âu Lương thấy bối rối về tương lai, bởi vì tuy rằng hắn thấy được sự mất cân bằng trầm trọng, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển được cục diện, ai cũng không biết tận thế sẽ kéo dài bao lâu, thậm chí không biết tận thế sẽ có ngày kết thúc hay không. Dưới tình huống như vậy, đồ ăn lại càng đặc biệt trân quý, thên tính phòng ngừa chu đáo của nhân loại càng làm cho bọn họ chỉ biết nghĩ đến việc chiếm giữ càng nhiều tài nguyên, để đảm bảo cho bản thân đủ cơm đủ áo, sau khi đã đủ cơm đủ áo, lại muốn đủ ăn đủ mặc, sau  nữa, lại muốn cuộc sống nhàn hạ......

Ngay cả chính hắn, cũng không dám nói mình sẽ không hối hận sau khi tặng tất cả vật tư bản thân đã mạo hiểm sinh mệnh để lấy về, huống chi những căn cứ nhỏ đó chưa chắc có thể giữ được vật tư đã thu thập, có lẽ trước khi bị cơn lũ xác sống đánh tan, thì đã bị căn cứ mạnh hơn hủy diệt, đây là bản tính, là bản tính của con người.

"Em cảm thấy bất luận làm như thế nào, thế giới này cũng sẽ không thay đổi, cứ như em nỗ lực giãy giụa, liều mạng tiến về phía trước, sau khi vất vả đến được đích, lại phát hiện đích đến là sự hủy diệt." Âu Lương cho rằng bản thân đã thích ứng được với tận thế, nhưng thật ra hắn chỉ đang đè nén mọi cảm giác khó chịu xuống đáy lòng, sau đó tại thời điểm này đột nhiên bùng nổ.

Sau khi nói xong, hắn cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, sau đó lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mình có thể mở rộng nội tâm với Khúc Thanh Thủy, cảm giác này hoàn toàn trái ngược khi đối mặt với Khúc Lưu Thương. Có lẽ do thái độ bình tĩnh thường ngày của Khúc Thanh Thủy, khiến hắn cảm thấy không có việc gì có thể khiến cậu bối rối, rồi trong bất tri bất giác, Khúc Thanh Thủy đã biến thành một tồn tại gì đó vô cùng mạnh mẽ, nhưng kỳ lạ là, hắn lại chưa bao giờ thấy Khúc Thanh Thủy chiến đấu, vậy loại cảm giác này từ đâu mà đến?

Lúc Âu Lương đang bối rối, tay Khúc Thanh Thủy đã vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không cần đi đến đích, chỉ cần cứ bước tiếp là được, như là thống nhất toàn bộ thành phố Hạ Châu của chúng ta thành căn cứ, đoạt những tài nguyên không thể tái sinh đó có ích gì, đất vẫn là đất, thực vật bị biến dị có rất nhiều, có thể cân nhắc đến việc trồng giống mới."

Cách Khúc Thanh Thủy nói chuyện vẫn không gợn sống như cũ, nhưng nội dung lại khiến Âu Lương trợn mắt há hốc mồm, thống nhất toàn bộ thành phố Hạ Châu thành một căn cứ?

Sau khi chịu một cú sốc lớn, thứ tiếp theo đến là nguồn sức mạnh dâng trào, cái nhiệm vụ bất khả thi này, khi được Khúc Thanh Thủy nói ra, cứ như trở thành chuyện đương nhiên. Lúc ánh mắt bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tài nguyên dữ trự có hạn trong thành phố, ánh mắt Khúc Thanh Thủy lại đang đặt trên những sinh vật mới không ngừng biến hóa, "Vậy chúng ta có nên lập kế hoạch cho tương lai không, đầu tiên hãy đặt mục tiêu nhỏ, có kế hoạch mới không bị luống cuống tay chân."

"Có đạo lý, vậy kế hoạch là nội trong ba tháng chúng ta sẽ thống nhất thành phố Hạ Châu." Giọng nói không hề gợn sóng vang lên.

Âu Lương, "......" Ba tháng? Ý nghĩa của mục tiêu nhỏ là như này sao? Trong lúc nhất thời, hắn lại hơi hoài nghi có phải Khúc Thanh Thủy đang nói đùa hay không.

"Vậy giờ tôi đi thống nhất Hạ Châu đây, cậu đi làm việc đi." Khúc Thanh Thủy xoay người rời đi, biểu tình hết sức bình đạm, giống như đang tôi đi ăn cơm đây.

Nhìn Khúc Thanh Thủy bình tĩnh rời đi, lâu sau Âu Lương mới vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân không thể monh chờ quá nhiều vào Khúc Thanh Thủy, có thể giảm bớt áp lực và cảm xúc là được, còn gì mà trong ba tháng thống nhất Hạ Châu, nghe rõ hoang đường, tận thế, vẫn là nói chuyện dựa vào thực lực, khoác lác hay nằm mơ chỉ áp dụng để giải trí lúc khó khăn mà thôi.

Tiểu Thất đã rời đi nên cũng không biết Âu Lương đang nghĩ gì, lúc này cậu đang muốn đi thực hiện lời hứa của mình, thống nhất Hạ Châu trong vòng ba tháng, [ Kỳ thật ốc đây cũng không muốn gấp như vậy, nhưng ba tháng sau nhân vật chính sẽ đến, đến lúc đó mà thống nhất Hạ Châu có  ảnh hưởng gì đến cốt truyện không, ốc là một kẻ thế thân tuân thủ luật lệ, nhóc hòm thư cậu nói đi? ]

Tiểu Thập bên cạnh đang cầm một quyển sách quản lý nhân tài để tự học, nghe xong tháo kính chống ánh sáng xanh xuống rồi nói, [ Mặc kệ khi nào thống nhất Hạ Châu, đều sẽ sinh ra ảnh hướng tới cốt truyện thôi, rốt cuộc trong nguyên tác chỉ có thành lập căn cứ, không có cả thành phố. ]

[ Nhóc hòm thư, chúng ta vi phạm quy định rồi sao? ] Tiểu Thất nghe vậy cẩn thận dò hỏi.

[ Tôi không nhận được cảnh báo, nên cứ làm đi! ]6362 hùng hổ, đồng thời nhắn một biểu tưởng cảm xúc phất cờ hò reo.

[ Vậy thì phải thống nhất Hạ Châu. ] Tiểu Thất dùng giọng điệu bình tĩnh của Khúc Thanh Thủy mà hét lên khẩu hiệu.

Nhìn hai người phía trước, Tiểu Thập mang mắt kính lên lại, [ Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở hai người rồi, muốn làm gì thì làm. ] nói xong lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

6362 thấy thế khẽ thấp giọng hỏi, [ Thật ra tôi tò mò lâu rồi, Tiểu Thập cậu không có lỗ tai, làm sao cậu mang kính được vậy ]

Tiểu Thất thấp giọng trả lời, [ Nó tuy rằng không có lỗ tai, nhưng có nếp nhăn, nên chắc là kẹp ở giữa nếp nhăn. ]

6362 bừng tỉnh trạng, [ Hóa ra là vậy sao, nếp nhăn vậy mà còn có thể giữ mắt kính! ]

Tiểu Thất vừa bên gật đầu vừa rời đi, [ Đúng vậy đúng vậy, theo suy đoán hợp lý của tôi, nếp nhăn của nó thậm chí có thể chứa cả biển sao trời mênh mông. ]

[Ồ wow, thật là lợi hại! ]

[ Tiếc là hơi xấu tí! ]

......

Tiểu Thập, "......" Chẳng lẻ hai tên này không biết, ba người bọn họ dùng chung suy nghĩ sao? Chẳng lẽ cho rằng chỉ cần nói nhỏ là nó sẽ không nghe thấy sao?

Sau khi đặc ra mục tiêu nhỏ là thống nhất Hạ Châu thì cuộc sống của Tiểu Thất bắt đầu trở nên bận rộn hơn, nhưng thời gian vuốt ve cải thìa mỗi ngày lại không giảm bớt. Qua ba tháng, cải thìa đã cai đến đầu gối, hơn nữa đã có thể đáp lại lời Tiểu Thất.

Tỷ như hiện tại, Tiểu Thất bận rộn muốn đi lại bị hai chiếc lá cải thìa ôm lấy đùi, bộ dạng không cho đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!